Chương 5:
“Ê… thôi, thả tôi ra!” Tôi cố sức giũ tay anh.
“Giờ chúng ta đã không còn liên quan gì nhau nữa, hiểu chưa? Vậy sao em còn ở đây?”
Anh thả tay lùi lại hai bước:
“Đừng có nghĩ lấy bệnh làm cớ moi tiền từ tôi, em biết mà, chúng ta đã ly hôn rồi!”
Tôi thở hổn hển, cảm thấy như m.á.u trong tim ngưng trệ, tê dại.
Tôi không muốn nói thêm lời nào, chỉ đẩy anh ra cửa: “Cút đi, mau cút, mang theo mấy đồng tiền đó chạy đi tìm cô người yêu của anh rồi biến khỏi mặt tôi!”
Câu nói cuối tôi gần như gào lên, Tư Niên nghiến răng chỉnh cổ áo, quay phắt đóng cửa rồi đi mất.
Y tá Tiểu Chu hơi lo lắng mở cửa:
“Chị còn ổn chứ?”
Tôi mặt tái nhợt, hỏi:
“Nếu nói không ổn thì có thể không truyền dịch không?”
“Không được đâu.”
“…Vậy thì tôi vẫn ổn.”
Từ lần đó, Tư Niên không xuất hiện nữa, tôi lại có một tuần yên bình.
Đồng Niệm thì thường xuyên đến thăm tôi. Dù hai đứa chẳng nói được bao nhiêu, vì cả hai đều sợ lỡ nói ra một câu chạm vào vết thương của nhau, nhưng nhìn chung vẫn khá hòa hợp.
Tôi lúc nào cũng mong cô ấy lén đem cho tôi chút “đồ ăn vặt rác rưởi”, nhưng kết quả lần nào cũng bị y tá Tiểu Chu phát hiện và tịch thu.
Tôi chỉ biết nghẹn lời.
Tết âm lịch ngày một gần, y tá Tiểu Chu thì thầm với tôi:
“Trời càng lúc càng lạnh đó!”
Tôi cười:
“Bảy tám tháng Chạp, lạnh c.h.ế.t hai ba người.”
Tôi hà hơi tính xem ngày tháng, ra ngoài hít thở cũng phải đúng giờ quay lại phòng bệnh, nếu không lại bị y tá Tiểu Chu mắng.
Lúc xoay người hơi mạnh, tôi va phải một người, đầu choáng váng, vội lùi lại xin lỗi:
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Xoa trán định đi tiếp, tôi bất ngờ bị người đó nắm tay giữ lại.
“Lâm Thủy Họa!”
Khuôn mặt Tư Niên lại hiện ra trước mắt. Nếu không vì trời quá lạnh, tôi lười nhấc tay nếu không tôi thật muốn tát cho anh một cái.
“Anh làm gì vậy!” Tôi trừng mắt nhìn, không chút sợ hãi.
Anh ta đã chẳng còn vẻ chỉn chu như trước, mặt đầy râu ria, trông tiều tụy hẳn.
“Sao thế? Ly hôn mới mấy hôm đã làm ăn thua lỗ phá sản rồi à? Hay là tình nhân bỏ rơi anh rồi hả?”
Dù tôi mỉa mai như vậy, nhưng lạ là anh không phản bác, chỉ đứng yên nhìn tôi chằm chằm.
Tôi rùng mình, liếc anh một cái rồi quay người vào trong.
“Thủy Họa.”
Nghe tiếng gọi ấy, tôi giật mình lùi hẳn ba mét:
“Anh định làm gì vậy!”
Đã rất lâu rồi anh không gọi tôi như thế. Giọng điệu xa lạ khiến tim tôi bất an.
Ánh mắt anh thoáng chút bối rối:
“Em bị bệnh, sao không nói với anh?”
Trong đầu tôi toàn dấu chấm hỏi:
“Liên quan gì đến anh?”
Cả hai rơi vào im lặng.
“Dù sao chúng ta cũng từng là vợ chồng.”
Tôi hừ lạnh:
“Đừng, đừng nhắc tình nghĩa vợ chồng với tôi. Cả đời này tôi hối hận nhất chính là từng có tình cảm với anh. Thôi cứ như đã thỏa thuận từ đầu, tôi rời khỏi thành phố C, anh sống tốt đời anh, đừng đến làm phiền tôi nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nói xong, tôi quay người bỏ đi. Tư Niên không rời đi, vẫn lẽo đẽo theo sau.
Có lẽ vì gặp anh quá thường xuyên, tôi lại mất ngủ. Vậy khi nhìn thấy lịch trực của y tá Tiểu Chu, tôi dứt khoát kéo giá truyền dịch ra ngoài đi dạo.
Vừa mở cửa, một bóng người co ro trên ghế dài bên trái khiến tôi giật nảy mình.
Lại gần, mượn ánh trăng, tôi thấy rõ khuôn mặt Tư Niên.
Tôi không khách khí, đá cho anh tỉnh:
“Anh làm gì ở đây?”
Anh ta ngái ngủ tỉnh dậy cũng chẳng tỏ ra khó chịu, chỉ nhìn tôi hỏi:
“Em định đi đâu? Không khỏe chỗ nào à?”
Tôi nghẹn họng, khó chịu đáp:
“Anh biến khỏi tầm mắt tôi thì tôi khỏe ngay.”
Anh đưa tay xoa mặt:
“Anh không đi. Anh khó khăn lắm mới tìm được em.”
“Tìm tôi làm gì?”
Anh không trả lời, tôi cũng chẳng muốn đứng đó cãi.
“Đi mau đi, không thì tôi báo anh chiếm dụng tài sản công cộng đấy!”
Quăng lại một câu, tôi hí hửng chạy đi cùng y tá Tiểu Chu xem phim bộ.
Trong lúc quảng cáo, y tá Tiểu Chu ghé tai tôi nói:
“Người đó đứng trước cửa phòng chị rất lâu, chỉ nhìn chứ không vào.”
Tôi đoán chắc lúc đó tôi ngủ trưa, tôi tưởng anh đi rồi, ai ngờ còn quay lại.
“Đừng bận tâm, vài hôm nữa là biến đi rồi.”
Nhà thì ấm áp, công ty thì phát đạt, ở chỗ tôi chỉ có lạnh lẽo và lời cay nghiệt, một kẻ như Tư Niên sẽ không ở lâu đâu.
“Anh ta tìm hồ sơ bệnh án của chị nữa…”
Tôi mím môi không đáp.
“Em không đưa, nhưng có thể người khác sẽ cho. Anh ta nói mình là chồng chị.”
Tôi lập tức giật mình:
“Cái này là hiểu lầm, phải đính chính! Chúng tôi đã ly hôn, là vợ chồng cũ!”
Tôi nghi ngờ lẩm bẩm:
“Không biết anh ta đến để quan tâm thật, hay chỉ ham hố số tài sản tôi được chia nữa.”
Y tá Tiểu Chu lập tức cảnh giác, nhìn chằm chằm ra sau lưng tôi:
“Anh làm gì vậy!”
Tôi quay đầu, suýt thì trụy tim:
“Anh làm cái gì mà cứ theo sát tôi thế hả!”
Tư Niên mặt tối sầm:
“Không phải vì tiền.”
Tôi ngước nhìn trần nhà, thở dài:
“Nếu không vì tiền, thì còn vì cái gì?”
Cuối cùng, tôi chỉ có thể lôi anh vào phòng, ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu nói chuyện.
“Anh thắng rồi, được chưa?”
“Rốt cuộc anh cần tôi làm gì? Anh muốn cho tôi bao nhiêu tiền? Hay anh cần bao nhiêu tiền?”
Tư Niên im lặng đặt tay tôi vào trong chăn, rồi đưa tay nắm lấy dây truyền dịch, mỉm cười với tôi: “Ngủ một chút đi nhé?”
“Đừng có dỗ tôi như vậy,” tôi vẫy tay.
“Thế này đi, anh viết sẵn hợp đồng chuyển nhượng, tôi ký xong rồi anh biến đi, được không?”
Tư Niên nghiến răng nhìn tôi: “Lâm Thủy Họa, cái miệng em sớm muộn sẽ g.i.ế.c anh mất.”
Tôi lạnh lùng khinh một tiếng: “Xin lỗi, có thể là tôi sẽ c.h.ế.t trước anh đấy.”
Tư Niên rơi nước mắt.