Chương 6:
“Tôi chưa c.h.ế.t mà anh đã vội thương hại giả tạo thế à?” tôi vẫy tay trước mặt anh, lòng lại nặng trĩu.
“Anh hối hận rồi, đừng làm anh sợ được không?” Tư Niên mắt đỏ hoe, vươn tay móc ngón tay tôi.
Nhiều năm như vậy, anh vẫn rất biết cách dỗ dành, luôn tìm ra chỗ khiến tôi mềm lòng nhất.
Hồi đi học, chỉ cần anh làm tôi giận, ngồi trước mặt tôi cúi đầu móc ngón tay, giọng chậm rãi: “Thủy Họa, đừng giận nữa, Thủy Họa tốt nhất, anh thích Thủy Họa nhất, đừng giận nữa nhé?”
“Biến đi!” tôi tức tới mức đứng bật dậy, đá một phát vào anh.
Tôi ghét nhất là anh giả vờ như tuổi mười tám để nịnh nọt, mỗi lần tôi tha thứ rồi thì lại dùng đôi mắt mười tám tuổi ấy làm tổn thương tôi thêm lần nữa.
Tôi còn ghét bản thân mình vì quá mềm lòng.
Tư Niên đứng dậy như tan nát cả lòng: “Anh sẽ đứng ngoài cửa, nếu em… nhớ anh, thì gọi anh được không?”
“Cút!” chỉ một giây nữa thôi là tôi sẽ khóc.
Làm sao không nhớ anh chứ? Nhưng dù có nhớ, tôi cũng không thể gặp lại Tư Niên của năm mười tám nữa. Tư Niên bây giờ đã hai mươi tám tuổi, mà Tư Niên này tôi không dám nghĩ đến.
Y tá Tiểu Chu sắp về nhà ăn Tết, trước khi đi cô ân cần dặn dò: “Uống t.h.u.ố.c đều, truyền đều! Không được tự rút kim, không được chạy lung tung.”
Tôi ngoan ngoãn nhẩm theo: “Uống t.h.u.ố.c đều, truyền đều! Không rút kim, không chạy lang thang.”
Cô rất hài lòng, tôi nhích lại gần để hỏi: “Kê cho tôi thêm t.h.u.ố.c giảm đau được không, ban đêm đau quá đau rồi.”
Cô lắc đầu, cúi sát lại nói: “Hay là để người đó vào trong đi, để anh ấy ở bên chăm sóc chị, dù sao cũng là Tết mà.”
Tôi lắc đầu: không được đâu chính vì anh đứng ngoài cửa, tôi nghĩ đến là đã thấy đau rồi. Mà tim đau thì người cũng đau.
Đêm giao thừa, Tư Niên không đứng canh trước cửa phòng tôi, tôi cũng chả bận tâm, đi loanh quanh một vòng rồi quay về phòng xem TV.
Bên ngoài pháo nổ “bộp bộp”, tôi đứng bên cửa sổ hưởng chút không khí rộn ràng.
“Bịch bịch.” là tiếng gõ cửa.
“Thủy Họa, năm mới vui nhé.” Tư Niên chớp mắt nhìn tôi, môi khẽ cười, tay ôm chiếc bánh kem, trong đêm chỉ có ánh nến trên bánh lóe lên trong đôi mắt anh.
“Thủy Họa, ước một điều đi.” Anh hào hứng đẩy chiếc bánh về phía tôi.
Tôi đặt tay lên cửa, không động, nhìn anh với ánh mắt rối bời: “Tư Niên, anh thật vô duyên.”
…
Tôi phì một tiếng thổi tắt ngọn nến: “Hai năm trước giao thừa, tôi nói một mình đón tết rất cô đơn muốn anh ở lại. Anh về rồi, nhưng tới 11 giờ tối thì nói phải đi, bảo có dự án lớn, đối tác không đón tết! Phải đi tăng ca.”
“Mà tăng ca gì chứ? Tôi nghe thấy hết rồi, chẳng phải Kiều Tâm nói mình sợ lắm, muốn anh ở bên cạnh hay sao.”
Tôi khoanh tay dựa vào khung cửa: “Cái đêm anh bỏ đi đó, tôi một mình đón giao thừa, thấy năm ấy mùa đông lạnh lắm, Tết cũng chẳng còn ý nghĩa nữa. Từ ngày đó… tôi không còn hy vọng về Tết nữa.”
Anh quên rồi, còn tôi thì không, tôi từ lâu đã không còn mong đợi Tết. Tôi cũng… không còn năm mới nữa.
Tay Tư Niên run, như gắng tìm cớ để che giấu, tôi chán ngấy không muốn nghe.
“Tôi biết, cô ấy lúc ấy có mang thai, anh đi bên cạnh cô ấy là lẽ phải. Tôi hối hận nhất là lúc đó bản thân không nhìn rõ, còn mong anh quay về. Nếu lúc đó tỉnh ngộ, thì có lẽ bây giờ tôi đã được ước điều ước đêm giao thừa rồi.”
“Tôi muốn sống tới một trăm tuổi, anh có thể giúp tôi thực hiện không?”
Tôi phẩy tay đóng cửa, không biết cánh cửa có đập vào mặt anh không, nhưng tốt nhất là đập cho khuôn mặt anh bầm dập luôn đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đồng Niệm đến thăm tôi, dè dặt chỉ ra cửa hỏi:
“Người ngoài kia… là Tư Niên à?”
Tôi nghiêm giọng sửa:
“Không phải, đó chỉ là đồ phiền phức.”
Đồng Niệm bất lực cười:
“Thật sự phải cắt à?”
“Cắt đi. Y tá Tiểu Chu bận lắm, đừng chiếm thời gian của cô ấy, cậu làm giúp tôi đi… chỉ là tôi vẫn còn chút tiếc thôi.”
Đồng Niệm lặng lẽ ra tay, giúp tôi tạm biệt mái tóc dài.
Nhìn vào gương, tôi nghĩ: Đúng kiểu một bệnh nhân rồi, mà là bệnh nhân giai đoạn cuối.
Cơ thể đau nhức khiến tôi chẳng còn đi lại lung tung được.
Tôi nhờ y tá Tiểu Chu tìm cho một hộ công:
“Tay chân phải nhanh nhẹn, làm việc dứt khoát, tôi có tiền mà.”
Y tá Tiểu Chu nói được làm được, hôm sau liền tìm hộ công cho tôi. Nhưng chưa kịp vào cửa đã bị Tư Niên chặn lại.
“Để anh chăm sóc em.” Giọng nói nhẹ, nhưng ngữ khí vô cùng cứng rắn.
Tôi đau đến không muốn mở miệng, vẫn gắng thốt ra một chữ:
“Cút!”
“Nghe nhiều quá rồi, miễn dịch rồi.”
Ngực tôi càng thêm nghẹn, đúng rồi Tư Niên này sinh ra là để khắc tôi, suốt đời chỉ biết đối chọi với tôi.
Đợi hơi sức quay lại, tôi ném hết đồ đạc, quát anh biến đi.
Anh nửa quỳ trước mặt tôi:
“Thủy Họa, chúng ta về thành phố C trị liệu được không?”
Tôi nghiêng đầu hỏi:
“Tư Niên, anh có hiểu thế nào là giai đoạn cuối không? Chữa trị bây giờ chỉ là kéo dài chút hơi tàn. Tôi không muốn trị nữa!”
Hơn nữa, tôi càng không muốn quay về C, nơi đầy rẫy ký ức mà tôi căm ghét.
“Sao lại không? Nhất định sẽ có tiến triển mà.”
Tôi hất tay anh ra:
“Có tiến triển thì sao? Người thân của tôi đều ở dưới đất, tôi chỉ muốn sớm đoàn tụ với họ. Sao anh cứ cản tôi ‘đoàn viên gia đình’ thế?”
“Thủy Họa, chúng ta cũng là… một gia đình, em quên rồi sao?”
“Tư Niên, mai anh đi chụp cái não mình đi. Tôi thấy người cần chữa bệnh là anh đấy! Chúng ta ly hôn rồi! Phải căng một cái băng rôn trước trán thì anh mới nhớ à?”
Tôi hít sâu một hơi, hỏi:
“Có phải anh chỉ đặc biệt thích mấy cô gái bệnh tật yếu đuối?”