Chương 7:
“Ngay từ đầu, người anh thích chẳng phải là trợ lý kia sao? Cô ta bệnh phải đi viện truyền dịch thì anh lập tức dính lấy.”
Tôi sực tỉnh:
“À, thì ra anh thích kiểu bệnh hoạn mỹ nhân à.”
Mặt Tư Niên trắng bệch, lắc đầu.
“Cái sở thích này đúng là quái đản thật, anh nên đi chữa đi.”
Nhìn gương mặt anh tôi chỉ thấy buồn nôn:
“Tôi cảnh cáo anh, đừng ngáng đường tôi tìm hộ công. Ngày mai tôi có c.h.ế.t, thì một xu tiền tôi cũng chẳng để lại cho anh đâu! Tôi thà rút ra rải ngoài cửa sổ cũng không cho anh một xu!”
Tư Niên mắt đỏ hoe, đặt chậu dưới giường tôi:
“Em thích thì cứ làm.”
Anh vừa vỗ lưng tôi vừa khóc, còn tôi lại càng buồn nôn, nôn sạch những gì vừa ăn.
Tư Niên không cản hộ công vào nữa, chỉ là đôi khi lại giúp chị hộ công kia làm việc. Tôi nhắm mắt làm ngơ, coi như chiều theo sở thích kỳ quái của anh.
Chỉ cần đừng lượn lờ trước mặt tôi, thế nào cũng được.
Đến Tết Nguyên Tiêu, chị hộ công xin nghỉ, tôi vui vẻ đồng ý, bởi chị có đứa cháu nhỏ giọng non nớt, tôi nghe cũng thấy thích.
Ngoài cửa sổ vẫn còn pháo hoa, tôi tựa vào khung cửa nhìn ra ngoài.
“Thủy Họa, chỗ cửa sổ lạnh lắm.”
Tôi quay đầu nhìn Tư Niên. Anh ta vẫn chưa đi, hơn một tháng nay luôn ở đây, ngủ trên chiếc ghế dài ngoài hành lang.
Ban đầu y tá Tiểu Chu còn đuổi, sau thì khẽ nói với tôi:
“Anh ấy cứ đợi lúc chị ngủ thì lén đi hâm nóng dịch truyền cho chị, tôi cũng ngại không nỡ đuổi.”
“Tư Niên, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?”
Nguyên Tiêu vốn khác biệt. Năm mười mấy tuổi, đúng ngày này Tư Niên thường lén trốn khỏi mấy buổi tụ tập gia đình, nắm tay tôi ra phố ẩm thực sau trường, dùng tiền mừng tuổi đãi tôi ăn đủ món ngon.
Nhà họ Tư thế lực rất lớn, anh luôn phải trốn khỏi những buổi tiệc linh đình, mặc bộ vest nhỏ như một hoàng tử mà xuất hiện trước mặt tôi.
Trong một năm, ngày tôi mong đợi nhất chính là hôm ấy.
Tôi từng hỏi anh:
“Nếu nhà anh không đồng ý chúng ta ở bên nhau thì sao?”
Tư Niên cười rạng rỡ, ôm tôi thật nhẹ:
“Thủy Họa, vậy thì mình bỏ trốn, như bây giờ thôi.”
Quả thật sau này, nhà họ Tư muốn anh cưới một cô gái môn đăng hộ đối, không muốn anh lấy một đứa mồ côi không có người thân như tôi.
Anh kiên quyết từ chối, rồi vào một đêm Nguyên Tiêu, dắt tôi rời khỏi thành phố này.
Tôi vẫn nhớ mãi, trên chuyến tàu xóc nảy năm đó, tôi tựa vào lòng anh, nghẹn ngào:
“Em đã không còn người thân nào nữa.”
Anh ôm chặt tôi:
“Thủy Họa, chúng ta sẽ tạo nên một gia đình mới! Anh sẽ làm người thân của em!”
Năm ấy, bàn tay ấm áp của anh nắm lấy tôi, trái tim anh như muốn bật ra khỏi lồng n.g.ự.c vì xúc động, tôi chưa từng quên cái cảm giác ấy.
Những lời thề vang vọng bên tai, nhưng nay cảnh còn người đã đổi.
Chúng ta từng vì nhau làm biết bao điều, sao lại thành ra thế này?
Nghĩ mãi không thấu, tôi đành thôi không nghĩ nữa.
“Em muốn ăn cái kia.” Tôi chỉ vào một cây xúc xích nướng.
“Thủy Họa…” Anh lộ vẻ khó xử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi bĩu môi định tự mình đi mua.
“Được rồi, để anh mua cho. Em đứng đây, chỗ đó khói lắm, đừng qua.”
Tôi thỏa mãn c.ắ.n một miếng, như tìm lại hương vị tuổi trẻ.
Rồi tôi lại sai khiến Tư Niên mua thêm kẹo hồ lô, cá viên, chè đá.
Tay không cầm nổi, tôi bèn tận dụng anh làm “giá đỡ di động”, vừa ăn món này vừa gặm món kia.
“Thủy Họa…” Anh bỗng lên tiếng.
“Im ngay!” Tôi liếc anh: “Anh mà còn làm tôi bực thì biến về đi.”
“Thủy Họa, ăn ít thôi.” Giọng anh hơi nghẹn, tôi ngẩng lên, chỉ thấy viền mắt anh đã đỏ.
“Khóc cái gì? Anh ở đây không phải chỉ để chờ xem khi nào tôi c.h.ế.t sao?” Tôi thở dài, hất tay anh rồi bỏ đi thật xa.
“Thủy Họa, Thủy Họa, là anh nói sai, anh nói sai rồi.” Anh vội vàng đuổi theo, khẽ hỏi: “Ăn thêm chút nữa nhé?”
“Không ăn!” Tôi đang tức, càng không thể để anh vui lòng.
“Mấy thứ này đều hại sức khỏe, anh muốn tôi c.h.ế.t sớm à?”
Tư Niên cúi đầu, nhưng khi tôi định bỏ đi thì anh vẫn níu áo tôi:
“Thủy Họa, có muốn ăn bún gạo không? Quán sau phố ấy.”
Đó là quán mà khi xưa chúng tôi thường ghé, đó cũng là món tôi thích nhất.
Có lẽ là sức hấp dẫn của đồ ăn, cũng có thể là nhóm học sinh trẻ bỗng chen qua phía sau, hay có lẽ… là dáng cúi đầu của Tư Niên trong bộ vest, khiến tôi nhớ lại một khoảnh khắc của năm nào.
Tôi gật đầu, khẽ nói: “Được.”
Quán bún gạo đã đổi chủ. Trước kia là một ông anh béo tốt, giờ thành một cặp vợ chồng trẻ.
Trông thì gần gũi hơn, nhưng tôi vẫn muốn là ông chủ cũ hơn.
Hương vị cũng khác, đã thay đổi nhiều.
Tôi ăn không được mấy miếng, Tư Niên cũng không động đũa bao nhiêu.
Tới lúc tính tiền, cặp vợ chồng trẻ gọi chúng tôi lại:
“Cho hỏi, có phải đồ ăn không ngon không? Tôi thấy hai người ăn ít quá.”
Tôi vẫy tay:
“Không, chỉ là…”
Chỉ là thích cái cũ thôi.
Món ăn cũng vậy, con người cũng vậy.
Đã đổi thì là đổi, giữ không nổi được nữa.
Hai chúng tôi sóng vai đi về. Trên trời lại bắt đầu b.ắ.n pháo hoa, tôi nhìn khuôn mặt Tư Niên mà nghĩ: có người yêu vẫn là có đặc quyền.
“Ước một điều đi, đang có pháo hoa kìa.”
Tôi đứng lại, hít hít mũi, nhìn anh:
“Mau lên.”
Tư Niên cúi người, sát vào má tôi, đối diện nghiêm túc nói:
“Nếu ông trời có thể nghe thấy, anh ước được quay về quá khứ.”
Tôi nhếch mép đáp:
“Ông trời nghe thấy rồi, và bảo với anh: Nói ra thì ước nguyện sẽ không linh đâu.”
Ông trời vốn chẳng nghe thấy. Bởi vì điều ước ấy, tôi đã ước cả vạn lần rồi.
Không có chiếc đồng hồ quay ngược nào, cũng chẳng có thứ gì có thể quay lại quá khứ.
Hôm nay không khí quá hợp, tôi vẫn mở lời: