Chương 8:
“Đứa con của Kiều Tâm… không phải do tôi làm mất.”
Khóe miệng Tư Niên sụp xuống.
“Anh để cô ta làm trợ lý của tôi, tôi tức thì có. Nhưng đứa bé còn chưa thành hình, tôi không điên khùng đến mức ra tay với nó. Chính cô ta thủ đoạn quá tàn nhẫn, vậy mà anh thật sự tin cô ta!”
Tôi càng nói càng giận, không cho anh vào phòng.
“Anh thật sự… quá bẩn thỉu!”
Tôi dập cửa thật mạnh, mong sao cánh cửa đập c.h.ế.t anh cho rồi.
Rất nhanh sau đó, tôi gần như không thể xuống giường nữa.
Bác sĩ hỏi tôi có muốn phẫu thuật không, nói rằng có rủi ro, nhưng nếu thành công thì có thể sống thêm vài tháng.
Lời ông ta không hẳn là thế, tôi chỉ tự dịch lại thôi.
Tôi nói không. Tư Niên thì nói có.
Tôi chế giễu anh:
“Anh đâu có quyền quyết định. Anh thậm chí không còn tư cách ký vào giấy báo bệnh nguy kịch của tôi.”
Anh lại khóc. Tôi không muốn nhìn.
“Chúng ta từ lâu đã không còn liên quan.”
Anh không thể thay tôi quyết định. Trên đời này, cũng chẳng ai còn có thể thay tôi quyết định được cả.
Tôi vẫn không cho Tư Niên vào phòng, anh nằm dài ngủ ở ghế ngoài cửa suốt. Đến mức y tá Tiểu Chu cũng khuyên tôi hay là cho anh vào.
Tôi hoảng hốt:
“Cô là người phe tôi cơ mà!”
Y tá Tiểu Chu cười:
“Đúng vậy, nhưng chẳng phải chị vẫn lén đắp chăn cho anh ta sao?”
Ai thất thủ trước, là tôi thất thủ trước.
Thế nhưng, tôi vẫn không cho anh vào. Tôi nói với y tá Tiểu Chu:
“Đây là chút kiên trì duy nhất của tôi.”
Cuộc đời đã đến chặng cuối, nếu còn điều gì để hy vọng, thì đó chính là muốn sống cho mình thêm một chút.
Tôi không thể tha thứ cho anh, vì nếu tha thứ tôi sẽ thấy có lỗi với chính mình.
Tư Niên không vào được phòng thì bắt đầu gửi hoa cho tôi.
Tôi thích nhất là hoa hồng trắng, thế là ngày nào anh cũng đặt cả một bó lớn mang tới.
Tôi ngắm nghía hồi lâu rồi cười, nói với Đồng Niệm:
“Sau này cậu đến viếng mộ tôi thì cũng mang loại hoa này nhé, tôi không thích cúc trắng lắm.”
Đồng Niệm lặng đi một hồi mới gật đầu.
Ngày hôm sau, Tư Niên đổi sang hồng phấn. Tôi nghĩ, ừ, hóa ra Đồng Niệm cũng là đồ nói dối.
Là gián điệp phe địch!
Nhưng tôi cũng không nói gì, hồng phấn cũng hợp ý tôi.
Ban đêm tôi ngủ không yên, luôn thấy một bóng mờ ngồi bên giường.
Tôi nghĩ, chẳng lẽ thân thể yếu quá, hay là người thân đã khuất đến đón tôi?
Cho tới khi người đó nắm tay tôi, mở miệng:
“Thủy Họa, anh sai rồi.”
Ồ, thì ra là Tư Niên.
Nước mắt anh ấm nóng hệt như nhiệt độ bàn tay. Một con người lạnh lùng như vậy, mà lại có hơi ấm như lửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Bảo anh cút thì mệt quá, chẳng bằng giấc ngủ của tôi quan trọng hơn.
Anh đến bên giường tôi mỗi ngày, luôn thì thầm trong đêm khuya.
“Thủy Họa, em đã không cần anh nữa rồi.”
Ừ, không cần nữa.
“Thủy Họa, em gầy đi nhiều quá.”
Ừ, bệnh cả mà.
“Thủy Họa, tha thứ cho anh được không? Anh đã để những người khác đi hết rồi, sau này anh sẽ về nhà đúng giờ, ngày nào cũng nói với em là anh yêu em, như trước kia vậy.”
Mũi tôi chợt cay xè, mở mắt nhìn anh:
“Tư Niên, có phải vì biết tôi dễ mềm lòng nên anh mới cứ thử thách giới hạn của tôi mãi thế không?”
Anh im lặng.
“Anh sai ở đâu? Chẳng qua là chán rồi thì đi tìm người mới. Chẳng qua là thấy người vốn luôn bên cạnh bỗng dưng không còn nữa thì khó chịu. Rồi phát hiện cô ấy sắp c.h.ế.t, thế là áy náy thôi.”
“Không phải… không phải vậy!” Tư Niên rơi lệ. Dù mười tám hay hai mươi tám tuổi, dáng vẻ khóc lóc ấy vẫn giống nhau, môi run run, nước mắt rơi tí tách.
“Tư Niên, anh đã sớm chẳng còn yêu tôi. Đừng tự dối lòng nữa.”
Tôi gắng gượng ngồi dậy, nói:
“Dù tôi bây giờ khỏi bệnh, theo anh về nhà, thì chẳng mấy chốc anh cũng sẽ thấy chán cảnh sống này. Anh vốn dĩ là người thích tìm mới lạ. Năm năm, mười năm sau, anh lại quên hết, rồi từng cô gái trẻ nữa sẽ tìm đến anh.”
“Anh sẽ không…” Giọng anh nhỏ đến mức tôi xem như không nghe thấy.
“Rồi anh lại sẽ đưa họ đến trước mặt tôi, hỏi tôi có muốn ly hôn không. Họ nói sợ hãi, anh liền bỏ tôi mà đi. Họ nói buồn khổ, anh liền an ủi. Họ nói m.a.n.g t.h.a.i rồi sảy, anh liền quy hết tội lỗi lên tôi, coi tôi như kẻ ác.”
“Thủy Họa…”
Tôi cắt lời:
“Không sao, thật sự không sao. Tôi vốn chưa từng nghĩ sẽ trói buộc anh. Tôi chỉ sợ anh chẳng nhìn rõ lòng mình. Sao anh có thể coi áy náy là tình yêu chứ?”
Tư Niên ôm mặt khóc, như một con ch.ó nhỏ bị bỏ rơi.
Anh siết lấy eo tôi, nước mắt thấm ướt áo tôi, miệng liên tục lặp lại:
“Anh yêu em, anh yêu em, Thủy Họa, anh thật sự yêu em…”
“Đồ lừa đảo.”
Tôi từng thấy dáng vẻ anh yêu tôi. Vậy mà bây giờ anh còn định gạt tôi nữa?
Ngẩng đầu, tôi thầm nghĩ: Tôi sẽ không rơi thêm giọt lệ nào vì Tư Niên nữa. Một giọt cũng không.
Thời gian tôi tỉnh táo không còn nhiều. Mỗi lần mở mắt, đầu giường đều đặt một bó hồng phấn.
Tôi không còn ngăn Tư Niên ra vào phòng bệnh nữa, chỉ là cũng chẳng còn nhìn thấy anh.
Khi y tá Tiểu Chu đến cắm kim truyền, tôi thấy cô len lén lau nước mắt. Tôi thấy áy náy, nghĩ bụng, thật có lỗi với một đứa trẻ mới thực tập đã phải đối mặt với cảnh chia ly.
Tôi nắm tay cô:
“Tặng em một món quà nhé.”
“Quà gì ạ?”
“Em không khóc thì tôi sẽ nói.”
Cô bé mím môi:
“Ai khóc chứ, em không có!”
Tôi cười. Món quà này, phải đợi tôi c.h.ế.t rồi mới có thể nói ra được.
Tư Niên giúp tôi lau người, tôi không chống cự, chỉ nhìn anh:
“Anh trông xấu đi rồi đấy.”
Anh hoảng hốt dừng tay, vội hỏi: