Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 189: THẾ GIỚI THỨ SÁU (32)



NHÌN EM NGON GHÊ

Thấy con người trước mặt mãi không nhúc nhích, Thao Thiết híp đôi mắt thú sắc vàng rực lại, ánh nhìn lạnh lẽo ngày càng sâu thêm.

Nó chịu mở miệng tha mạng cho con người này chẳng qua vì lười phí sức, đây đã là một sự nhân từ hiếm hoi so với tính cách thường ngày của nó. Nếu con người này không cảm kích thì nó cũng chẳng cần phải làm chuyện dư thừa làm gì.

Nó chẳng buồn ăn những sinh vật vừa yếu đuối vừa không có chút giá trị dinh dưỡng như loài người. Cứ đập chết cho khỏi vướng bận. Con Cửu Vĩ Hồ nhỏ ngon lành kia mới là món ăn vặt mà nó nhắm đến.

Nghĩ vậy, Thao Thiết không do dự nữa. Tứ chi khẽ động, thoắt cái đã lao tới trước mặt Tô Đoạn. Một cú vung vuốt trông thì hời hợt nhưng mang theo sức mạnh của chục nghìn quân lính, lạnh lẽo như băng giá vung xuống Tô Đoạn. Nếu bị cú này đánh trúng, e rằng mạng của Tô Đoạn cũng chẳng còn.

Cảm nhận được áp lực kinh khủng đang ập tới, sống lưng Tô Đoạn lạnh buốt. Cậu lập tức lấy ra một món đạo cụ, nhắm thẳng vào móng vuốt của Thao Thiết mà ném.

Khoảnh khắc móng Thao Thiết và đạo cụ va chạm, một làn sóng năng lượng khổng lồ bùng phát từ điểm tiếp xúc lan tỏa ra xung quanh. Lực va chạm lớn đến mức xé rách không khí tạo thành những khe nứt nhỏ không ngừng mở ra rồi lại đóng lại cực kỳ bất ổn.

"GRÀOOOO!!!"

Thao Thiết gầm lên giận dữ.

Nhân cơ hội này, Tô Đoạn nhanh chóng ăn một cây rau chân vịt nâng cấp. Món này không đủ giúp cậu đánh bại Thao Thiết nhưng cũng cải thiện tốc độ phản ứng của cơ thể. Thấy Thao Thiết bị đạo cụ cản lại, cậu vội vàng cúi xuống ôm con hồ ly nhỏ đang chẳng thiết sống muốn lao vào giao chiến vào lòng rồi chạy thục mạng ra xa hơn trăm mét.

"Ầm!"

Tiếng nổ vang trời phát ra từ nơi cậu vừa rời đi. Đất khô trên núi Hồn Tịch nứt toác, bụi đất vàng tung bay mù mịt, che cả bầu trời. Nếu Tô Đoạn không chạy nhanh thì giờ cậu đã bị vùi lấp trong đống đất đá đó rồi.

Mọi chuyện diễn ra chỉ trong tích tắc, cơn hỗn loạn qua đi, thân hình của cự thú dần hiện ra từ sau màn bụi mờ.

Cùng lúc đó, tiếng thông báo đạo cụ đã bị phá hủy cất lên trong đầu Tô Đoạn.

Thao Thiết vẫn đứng vững, nhưng móng vuốt vừa chạm vào đạo cụ đã bị nổ tung, máu thịt bầy nhầy, vết thương kéo dài đến tận khuỷu tay. Máu đỏ không ngừng chảy thành từng giọt, cả cánh tay xem như phế bỏ.

Sự tàn bạo trong mắt Thao Thiết đã chuyển thành thù hận. Ánh nhìn như muốn lột da rút xương Tô Đoạn ra từng mảnh.

Xem ra lần này bị thương rất nặng...

Tô Đoạn không khỏi thầm khen hệ thống rằng đạo cụ trong cửa hàng dùng tốt quá chừng!

"Chúng tôi luôn cố gắng cung cấp cho ký chủ sự tiện lợi tốt nhất." Hệ thống nói: "- Ký chủ, cẩn thận!"

Thao Thiết lại rống giận lao tới, lần này mở rộng hàm răng sắc nhọn, cơ bắp toàn thân nó căng cứng, khí thế tỏa ra so với lúc trước càng khủng khiếp gấp bội. Rõ ràng mất cánh tay đã chọc giận nó.

Tô Đoạn vừa ôm chặt Lâm Trắng Trắng bị áp lực của Thao Thiết dọa cứng đờ cả người nhưng vẫn chẳng thiết sống muốn lao ra đánh nhau với Thao Thiết trong ngực, vừa dứt khoát tung thêm một món đạo cụ khác.

Lần này Thao Thiết đã đề phòng nên đạo cụ không thể gây tổn thương chí mạng như trước. Nhưng dẫu vậy thì da thịt bên sườn nó vẫn bị xé rách một mảng lớn, để lộ phần xương trắng hếu ẩn dưới lớp máu me đầm đìa.

Bị một loài người nhỏ bé chẳng biết dùng cách gì liên tục gây tổn thương, Thao Thiết hoàn toàn rơi vào cuồng bạo, giết chóc đỏ cả mắt. Áp lực trên người khiến những tiểu yêu trên núi Hồn Tịch kinh hãi bỏ chạy tán loạn. Dù chỉ là dư chấn từ trận chiến nhưng cũng đủ để lấy mạng chúng.

☆☆☆

Sức mạnh của Thao Thiết mạnh mẽ, dựa mỗi đạo cụ thì không thể thoát khỏi nó. Tô Đoạn cố gắng né tránh trong vô số lần giao tranh nguy hiểm đến nghẹt thở đã giúp sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể cậu dần được kích hoạt, thật sự hòa vào xương cốt, trở thành thứ mà anh có thể điều khiển tự nhiên như cánh tay của mình.

Tất nhiên trong vô số lần giao chiến, cậu cũng không tránh khỏi chịu thêm những vết thương chồng chất.

Mãi đến khi thân hình khổng lồ đẫm máu của Thao Thiết đổ xuống, Tô Đoạn cũng loang lổ vết máu. Cậu ném đạo cụ cuối cùng trong tay vào miệng nó, kích hoạt nổ banh xác Thao Thiết. Sau khi hệ thống xác nhận Thao Thiết không còn dấu hiệu sự sống thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vừa thở ra, cảm giác mệt mỏi cùng cực lan khắp người khiến cậu loạng choạng, suýt nữa ngã quỵ xuống đất.

Chắc là tiêu hao nhiều sức quá.

Tô Đoạn dùng nốt số điểm kinh nghiệm ít ỏi còn lại để mua một lọ thuốc trị thương trung cấp. Sau khi sử dụng xong, nhìn vào chiếc ví trống trơn, khoai tây thuộc diện nghèo ủ rũ than vãn: "Hệ thống à, tôi lại nghèo rồi."

Hệ thống an ủi cậu: "Không sao đâu ký chủ. Trái Đất cổ có một câu danh ngôn: 'Ngàn vàng tiêu hết lại về tay'. Chỉ cần ký chủ chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ, nhất định sẽ kiếm được nhiều hơn!"

Đây chẳng phải thơ cổ sao? Xem ra cơ sở dữ liệu của hệ thống cũng khá đồ sộ đấy...

Tô Đoạn chưa kịp đáp lại hệ thống thì cục lông trong lòng bỗng vùng vẫy.

Bấy giờ cậu mới chợt nhận ra điều gì đó, nhanh chóng nới lỏng tay đang siết chặt Lâm Trắng Trắng.

Lúc nãy Lâm Trắng Trắng cứ muốn lao lên chắn trước mặt cậu đối đầu với Thao Thiết. Để tránh cáo nhỏ đi chịu chết, Tô Đoạn đành ghì chặt nó trong lòng.

Dùng rau chân vịt xong, dù sức lực sắp hết nhưng để giữ một con hồ ly vừa thay lông thì vẫn dư sức.

Có điều, hình như cậu đã dùng sức hơi quá, vừa buông tay, hai nhúm lông trắng rơi xuống khiến Tô Đoạn thấy hơi chột dạ.

Nhưng Lâm Trắng Trắng chẳng để ý đến mấy chi tiết đó. Lúc này, trong mắt nó chỉ có bóng dáng loang lổ vết máu của người tóc đen.

Nó quá yếu ớt...

Ánh mắt lướt qua từng vết máu loang trên người Tô Đoạn, con non vừa bước qua giai đoạn thành niên chưa bao giờ khao khát trưởng thành và trở nên mạnh mẽ đến vậy.

Nếu nó đủ mạnh, có chăng đã không để người tóc đen phải đổ máu, không phải chỉ biết co rúm trong lòng cậu khi đối mặt nguy hiểm?

Con non khẽ kêu như nức nở từ cổ họng nó. Đôi mắt thú xanh thẳm đong đầy nỗi buồn và đau khổ, móng vuốt bám lên vai Tô Đoạn, cẩn thận liếm từng vết máu trên chiếc cổ gầy gò của cậu.

Tô Đoạn nghe tiếng bi thương tựa tiếng khóc kia thì khựng lại. Chỉ đến khi trên cổ bị liếm cảm nhận được ẩm ướt, cậu mới đưa tay vuốt dọc sống lưng mượt mà của con cáo, vừa vuốt lông vừa dịu giọng vỗ về: "Anh không sao đâu..."

Các vết thương trên da thịt cậu đã được thuốc trị thương chữa lành. Bây giờ nhìn đáng sợ vậy thôi chứ thực ra chỉ còn là vết máu khô.

Đúng lúc đó, trong đầu cậu vang lên giọng nói điện tử:

"Ting! Hệ thống đã hoàn tất nhiệm vụ sửa bug, sẽ quay lại dòng thời gian chính xác trong 10 phút nữa. Xin ký chủ hãy chuẩn bị nhảy thời không!"

Chuyện gì vậy? Rõ ràng khi nãy chỉ mới đạt 80%, sao đột nhiên xong rồi?

Tô Đoạn vội hỏi hệ thống trong lòng.

Hệ thống giải thích: "Tốc độ sửa bug phụ thuộc vào tốc độ vận hành của hệ thống và mức độ ổn định của dòng thời gian bị lỗi. Vì năng lượng phát ra từ trận chiến giữa ký chủ và Thao Thiết vừa rồi quá lớn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cấu trúc thế giới này, nên quá trình sửa lỗi mới tăng tốc."

"Ký chủ hãy chuẩn bị sẵn sàng nhảy thời không!" Hệ thống lại nhắc nhở.

Tô Đoạn mấp máy môi, hỏi: "Vậy những gì xảy ra ở dòng thời gian này có ảnh hưởng đến người ở dòng thời gian nhiệm vụ không? Giờ có câu trả lời chưa?"

Lần này hệ thống đưa ra câu trả lời cụ thể hơn: "Sau khi sửa lỗi, chương trình đã mô phỏng lại toàn bộ quá trình, đoán chừng là không có ảnh hưởng gì. Ký chủ à, đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn."

Nghe câu trả lời này, Tô Đoạn không biết nên vui hay buồn. Cậu im lặng hồi lâu, cuối cùng khẽ đáp: "Được rồi, cảm ơn cậu. Tôi hiểu rồi."

Sau khi kết thúc cuộc đối thoại, Tô Đoạn cúi xuống ôm lấy Lâm Trắng Trắng đang vùi đầu khắp người cậu vừa khóc thút thít vừa liếm vết thương.

Có vẻ nhóc con này quá đau lòng nên không nhận ra vết thương trên người cậu đã lành. Nó chăm chú liếm đến mức lúc bị bồng lên còn khẽ hic hic tủi thân, những tưởng sắp khóc đến nơi.

"Trắng Trắng ơi." Tô Đoạn gọi tên nó, giọng nhỏ nhưng thiếu đi sự trêu đùa thường ngày, giọng nói trong trẻo dịu dàng như dòng suối đầu xuân nhẹ nhàng chảy vào lòng người.

Lâm Trắng Trắng nhạy cảm nhận thấy người tóc đen có chuyện quan trọng muốn nói, lập tức co mình lại, chỉ khẽ quay đầu, lấy lòng liếm lên cổ tay cậu.

Nó quá to, thấy tư thế này khiến nó không thoải mái, Tô Đoạn đặt nó xuống đất, cúi người, cố gắng nhìn thẳng vào mắt nó rồi nói: "Anh phải đi rồi."

... Đi?

Khả năng học tập ngôn ngữ của yêu tộc cấp cao không phải dạng tầm thường. Sống cùng người tóc đen suốt thời gian qua, Lâm Trắng Trắng đã học được gần hết tiếng người. Ngoài những từ chuyên môn khó hiểu thì các đoạn hội thoại thông thường đều không làm khó được nó.

Trước đây, mỗi lần người tóc đen nói câu này đều là để đi kiếm ăn, nghĩa là hai người sẽ tạm chia xa một lúc.

Nhưng lần này, lần này... Lâm Trắng Trắng loáng thoáng cảm thấy không đơn giản như vậy.

"Xin lỗi nha, lần này có lẽ sẽ rất lâu mới gặp lại." Tô Đoạn nói.

"Vút" một cái, Lâm Bạch Bạch lập tức giơ móng vuốt bám lên đầu gối Tô Đoạn, ra sức dụi vào chân Tô Đoạn, dùng cách nguyên thủy nhất để lưu lại mùi của mình, xác nhận quyền sở hữu. Chiếc đuôi dài phía sau lo lắng không ngừng quét lên mặt đất.

Tô Đoạn vội xoa đầu nó, nhỏ giọng vỗ về: "Trắng Trắng ngoan, sẽ còn gặp lại mà."

Nghe vậy, Lâm Trắng Trắng thôi không cọ nữa, chỉ ngẩng đầu, ánh mắt xanh thẳm chất chứa thứ cảm xúc gọi là "đau buồn". Nó há miệng nhỏ, từ cổ họng khẽ kêu "ử" vừa trầm vừa khàn, như nghẹn thật lâu mới có thể bật ra.

... Chừng nào mới gặp lại?

Từ tiếng kêu ấy, Tô Đoạn đọc được ý nghĩa mà nó muốn truyền đạt.

"Đợi em lớn thêm chút nữa, mọc đủ tám..." Cậu nghĩ ngợi, nhớ lại lần đầu tiên gặp Lâm Chúc là khi hắn đã mọc đủ tám cái đuôi từ lâu, để không làm nhóc buồn nên cậu cẩn thận chỉnh lại lời mình: "... Mọc chín cái đuôi thì tụi mình sẽ gặp lại."

Tất nhiên sẽ không lâu như vậy, chỉ là lần gặp gỡ này sớm hơn dự kiến, vẫn tốt hơn thất vọng vì không chờ mong được.

Dù hệ thống nói rằng thời gian ở đây sẽ không ảnh hưởng đến tương lai, Tô Đoạn vẫn không nỡ qua loa với Lâm Trắng Trắng. Sau khi trả lời nghiêm túc, cậu bắt đầu dặn dò nó như một bà mẹ.

"Nhớ ăn uống đầy đủ..."

"Đừng thấy yêu quái là lao vào đánh nhau, nếu gặp đại yêu quái thì phải chạy trước, biết chưa?..."

"Ăn nhiều phì di, rất tốt cho thân thể..."

"Đừng lãng phí thi thể con Thao Thiết đó. Anh đã thêm trận pháp che giấu mùi hương, có thể bảo quản được nửa tháng, cứ từ từ ăn..."

♬♬♬

Mười phút quá ngắn, ngắn đến mức không đủ thời gian để dặn dò hết mọi điều lo lắng. Tô Đoạn chỉ kịp nói những điều quan trọng, nắm lấy bàn chân mềm mại của Lâm Trắng Trắng, cuối cùng cúi xuống hôn nhẹ lên vầng trán. Đến lúc thì chỉ kịp nói "Tạm biệt", rồi cơ thể tan biến như cánh lông vũ mờ ảo, biến mất giữa đất trời mênh mông.

Chỉ còn lại một con hồ ly chín đuôi ngồi thẫn thờ hồi lâu ở nơi người tóc đen biến mất. Sau đó, nó chậm rãi bước về phía thi thể con Thao Thiết đã ngừng chảy máu, vùi đầu ăn theo lời dặn cuối cùng của người ấy.

Nó đối diện với thi thể Thao Thiết lớn gấp mấy chục lần cơ thể mình, ăn liên tục ngày đêm. Ăn đến khi dạ dày căng cứng tê liệt, tứ chi căng tràn năng lượng mà co rút và phát triển với tốc độ kinh người, dẫu mắt nó chịu ảnh hưởng từ thần lực của Thao Thiết mà đau rát như lửa đốt cũng chưa từng dừng lại.

Nó rất đau, nhưng từ nay sẽ không còn người tóc đen ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng xoa dịu từng khớp xương nhức nhối nữa.

♠♠♠

Bảy ngày sau.

Ngọn núi Hỗn Tịch vốn khô cằn nay hiếm hoi đón một cơn mưa phùn dai dẳng, những hạt mưa li ti bao trùm cả ngọn núi tạo nên một bầu không khí mơ hồ khó tả.

Mưa rơi xuống đất làm lớp đất vàng đậm màu, dần xóa sạch những vết máu đỏ, cuốn đi mùi tanh hôi, bình lặng như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lũ tiểu yêu nhận thấy các đại yêu đã đánh nhau xong bèn cẩn thận dọn nhà về ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn trời, tự hỏi ngọn núi Hồn Tịch được gọi là khô cằn thế mà có mưa ư?

Những giọt mưa cũng rơi trên khung xương trắng toát của một con yêu thú. Đó là chiếc đầu lâu của Thao Thiết, người giết nó đã rời đi rồi, chỉ còn bộ xương bị gặm đến trơ trụi.

Trên chiếc đầu lâu ấy có một sinh vật tuyết trắng đang ngồi. Mỏ nhọn tai dựng, thân thể uyển chuyển ưu nhã. Sau lưng nó là bốn chiếc đuôi thô dài, lúc xòe ra, lúc thu lại thành một.

Đó là một con Cửu Vĩ Hồ.

Nó nhờ hấp thu sức mạnh từ máu thịt Thao Thiết mà một hơi mọc ra chiếc đuôi thứ tư, vượt qua nhiều giai đoạn trưởng thành, chính thức trở thành đại yêu.

Tuy nhiên, tốc độ hấp thu gần như điên cuồng đó cũng mang lại những tác dụng phụ không thể xem nhẹ.

Chẳng hạn cơ thể yêu bình thường của nó bị máu Thao Thiết xâm nhiễm, không thể chuyển hóa nên mắc chứng nghiện ăn.

Hay đôi mắt vốn xanh thẳm của nó bị long khí đốt cháy, từ xanh thẳm biến thành một màu vàng rực rỡ, tựa như dung nham nóng chảy.

♡♡♡

Tô Đoạn mở mắt ra từ cơn mê man ngắn ngủi, đập vào mắt là một đôi mắt như vậy.

"Hệ thống đang kết nối lại với thế giới nhiệm vụ, kết nối hoàn tất; đồng bộ dữ liệu..."

Hệ thống vẫn đang làm việc chăm chỉ.

"..." Nhìn đôi mắt một lam một vàng cùa hồ ly lớn trước mặt, đầu óc Tô Đoạn chưa hoàn hồn từ đôi mắt xanh thẳm, nhất thời bối rối, không phân biệt được đây là đâu.

May mà lúc này hồ ly lớn chẳng đoái hoài cậu. Nó lướt qua cậu, lao thẳng đến chiếc tủ đầu giường có chiếc cốc nước bị nghi là chứa vong quỷ. Móng vuốt sắc nhọn xé toạc cả tủ đầu giường, hàm răng sắc như dao mở ra khép lại trong khoảng không, trông như đang cắn không khí. Nhưng ngay khi nó đáp xuống đất, thế mà trong miệng có một sợi sương xám.

...Đây chính là nơi cậu bị vong quỷ đánh lén.

Có vẻ lúc Tô Đoạn trở lại thế giới này trùng khớp với lúc cậu rời đi, cậu chống tay ngồi dậy, nghĩ thầm.

Trong tay hình như nắm gì đó, Tô Đoạn bị thu hút bèn cúi đầu nhìn thì thấy mình đang nắm một quả cầu lông.

Tô Đoạn sực nhớ ra đây chính là quả cầu lông cậu cầm trước khi bước vào thế giới lỗi.

Không đúng...

Tô Đoạn nhìn kỹ, quả cầu lông cậu mang vào bug vẫn còn mới tinh, nhưng hiện tại quả cầu đã xù xì, rối tung lông, một nơi nào đó còn có dấu dính dính vì dán lại.

"... Dữ liệu đồng bộ hoàn tất!"

Đầu óc Tô Đoạn kêu ong ong, đây chẳng phải là quả cầu lông từng bị Lâm Trắng Trắng chơi đến tơi tả trong thế giới lỗi sao?

Nếu mọi chuyện trong thế giới lỗi không ảnh hưởng đến thế giới nhiệm vụ như hệ thống đã nói, vậy sao quả cầu lông này lại thay đổi?

Nếu là vậy... Nhịp thở của Tô Đoạn dồn dập...

"Ting! Điểm chữa bệnh của mục tiêu Lâm Chúc tăng 50. Tổng điểm là 65. Xin ký chủ hãy tiếp tục cố gắng!"

Ăn phì di... Cũng không uổng nhỉ?

Xui xẻo mãi ấy rồi bỗng có chuyện vui khiến Tô Đoạn chuếnh choáng, đến cả con hồ ly lớn đã xử lý xong vong quỷ quay đầu nhìn cậu, biểu cảm là lạ cũng không nhận ra.

Đến khi cậu hoàn hồn thì cả người đã bị cáo trắng đè xuống giường, mặt bị ép úp thẳng vào bộ lông ngực mềm mại của nó, hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ.

___14/12/2024.19:25:59.