Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 190: THẾ GIỚI THỨ SÁU (33)



NHÌN EM NGON GHÊ

...Bị vùi vào ngực.

Gương mặt vùi trong lớp lông mềm mịn trơn láng, hơi thở tràn ngập cảm giác như đang bước trên mây. Tô Đoạn cảm thấy mặt mình nóng bừng như sắp hóa thành một củ khoai tây chín tới.

Cảm giác này... Hơi, hơi làm khoai tây mắc cỡ.

Thật ra khi đối diện với cáo nhỏ, đừng nói là vùi mặt vào ngực, ngay cả những hành động thân mật hơn như hôn lên khuôn mặt nhỏ, vuốt bụng hay gãi cằm cũng không ít lần xảy ra. Nhưng lúc đó Tô Đoạn luôn coi Lâm Trắng Trắng như một đứa trẻ cần cậu chăm sóc và bảo vệ.

Dù thỉnh thoảng chột dạ vì hôn hôn sờ sờ còn thi thoảng bắt nạt nhóc con, nhưng ngoài điều đó ra thì không còn gì nữa.

Còn cáo lớn thì khác.

Bây giờ ngay trước mặt cậu, con cáo dùng bộ lông ngực dày mềm để vùi kín cậu lại là một con cáo đã sống hơn nghìn năm, hoàn toàn trưởng thành. Một con cáo trưởng thành hợp pháp, có thể làm những việc phù hợp với giá trị quan của chủ nghĩa xã hội, giữa hai cá thể trưởng thành.

Dù cả người bị cáo lớn ôm trọn, nhưng nó hết sức kiềm chế sức lực, chỉ dùng lông để bao bọc cậu khiến cậu trông như một quả cầu lông xù xì, mà không thực sự đè cả trọng lượng xuống người Tô Đoạn.

Tô Đoạn không dằn lòng nổi lặng lẽ dụi hai bên má trong đám lông mềm mại, tận hưởng cảm giác sảng khoái khi được hít lông. Cậu hơi mất tập trung thầm nghĩ liệu rằng Lâm Chúc có nhớ những chuyện khi còn là Lâm Trắng Trắng không...?

Từ việc quả cầu lông thay đổi, đến điểm chữa bệnh của Lâm Chúc tăng lên, tất cả đều chứng minh lời hệ thống nói trước đây là sai. Dòng thời gian tính mà cậu vừa trải qua và dòng thời gian hiện tại thực ra liền mạch, không phải các không gian song song riêng biệt.

Những gì cậu đã trải qua trong thời đại đó tưởng chừng như là một sự cố bất ngờ, song lại đan xen một cách kỳ lạ và phản chiếu vào thực tại.

Vậy tương ứng với điều đó, Lâm Chúc cũng nên có ký ức về thời kỳ làm Lâm Trắng Trắng mới phải.

Tim Tô Đoạn đập rộn ràng từng nhịp vì căng thẳng lạ kỳ, như cậu đang ôm trong ngực một củ khoai tây nóng hổi sắp bị hấp chín trong nồi hơi.

Thật ra có ký ức hay không thì chỉ cần ngẩng đầu nhìn biểu cảm của cáo lớn sẽ rõ thôi. Nhưng thực tế từ lúc cậu bị cáo lớn đè xuống, cậu vẫn giữ nguyên tư thế như đà điểu, vùi mặt vào lông mà không dám động đậy.

Tô Đoạn vừa hít lông vừa bồn chồn lén chọc hệ thống: "Hệ thống ơi, chẳng phải bảo những gì trong dòng thời gian bug sẽ không ảnh hưởng đến hiện thực sao?"

Hệ thống: "..."

Hệ thống im lặng vài giây, giọng điện tử thoáng lộ vẻ nghi ngờ đời thống, hiếm khi lắp bắp: "Hệ, hệ thống cũng không rõ, có lẽ là... Một dạng bug mới?"

Tô Đoạn: "Được rồi, tôi hiểu rồi."

Hệ thống áy náy: "Xin lỗi vì đã cung cấp phân tích sai cho ký chủ. Hệ thống cũng không biết tại sao lại như vậy, có lẽ cần nâng cấp hoặc thay thế trình giải mã."

Tô Đoạn không mảy may bận tâm: "Không sao đâu, không phải vấn đề lớn. Dù sao cũng kiếm được rất nhiều điểm chữa bệnh mà."

Những con phì di cậu bắt được ở Cổ Hoang cuối cùng cũng không uổng phí. Với điều này, Tô Đoạn thấy khá vui vẻ.

Sự thật chứng minh thịt của phì di đúng là có tác dụng chữa bệnh, tăng liền một mạch 50 điểm chữa bệnh.

Nhưng lạ là đôi mắt của Lâm Trắng Trắng là sao thế nhỉ?

Trước khi cậu rời đi mắt của Lâm Trắng Trắng luôn là màu lam, nhưng giờ đây một mắt đã chuyển sang màu vàng kim. Hẳn là sau đó đã xảy ra điều gì đó.

Hệ thống nói: "...Tài liệu đã đồng bộ xong, ký chủ có muốn xem dữ liệu cập nhật đầy đủ không?"

Tô Đoạn vừa định nói "Được", định bổ sung cốt truyện mình đã bỏ lỡ thì nghe thấy tiếng "kẽo kẹt" nhẹ từ phía cửa sổ, giống như tiếng cửa sổ bị mở ra.

Có thứ gì đó đã tiến vào. Không có tiếng bước chân nhưng hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Tô Đoạn lập tức im phăng phắc, mặt vẫn vùi trong lông ngực của cáo lớn, thậm chí không trả lời hệ thống.

Cậu căng thẳng, quả cầu lông đã theo cậu đến cổ hoang trở nên tả tơi tuột khỏi tay, lăn lóc trên giường, rồi dọc theo mép giường rơi xuống, "cộp" một tiếng rơi xuống sàn.

- Sau đó có người cúi xuống nhặt lên.

Tô Đoạn căng tai lắng nghe, nhận ra tiếng quần áo nhẹ nhàng cọ sát khi người nọ cúi xuống, sột sà sột soạt, tuy rất khẽ nhưng trong căn phòng tĩnh lặng lại vang lên rõ ràng.

Người đó nhặt quả cầu lên rồi không còn cố che giấu tiếng bước chân nữa. Ngược lại tiếng bước chân như cố ý phát ra, từng nhịp nhẹ nhàng đạp lên sàn nhà "cộp, cộp" đi về phía Tô Đoạn.

Tô Đoạn siết chặt tay đang nắm nhúm lông ngực của cáo lớn, như bịt tai trộm chuông vùi đầu sâu hơn, còn nhút nhát nhắm chặt mắt.

Cậu cũng không hiểu cớ sao mình lại bỗng nhiên nhát gan như thế, nhưng dựa vào trực giác của loài yêu, cậu cảm giác ngoan ngoãn một chút thì có lẽ... sẽ tốt hơn.

Tiếng bước chân dừng lại ngay bên cạnh, đồng thời, cáo lớn đang đè lên người cậu đột nhiên đứng dậy. Chiếc giường mềm lún xuống vì sức nặng của loài thú dữ khổng lồ hơi rung.

... Tô Đoạn vẫn tiếp tục giả vờ là đà điểu, sống chết không mở mắt, cứ giả bộ như mình ngất đi.

Sau khi cáo lớn đứng dậy, cậu cảm nhận được một ánh nhìn lạnh lẽo rơi xuống người mình, từ cổ, ngực, rồi chậm rãi kéo dài xuống. Ánh mắt ấy chất chứa sự chiếm hữu không thể nhầm lẫn... Không rõ là thuộc về bản thể Cửu Vĩ Hồ của Lâm Chúc, hay do phân thân của hắn.

Nhưng, có lẽ cũng chẳng khác gì nhau.

Dù đã đứng dậy nhưng cáo lớn không bỏ đi. Tô Đoạn đợi vài giây thì cảm nhận được một luồng hơi nóng từ từ áp xuống, hướng thẳng về phía cổ cậu.

Cảm giác đầu tiên là lông xù cọ vào cổ trần hơi ngưa ngứa. Sau đó, một thứ gì đó ấm áp, ẩm ướt liếm qua từ cằm đến xương quai xanh, cẩn thận lau sạch vùng cổ cho cậu.

"Ưm..."

Cậu nhận ra nếu cứ giả vờ ngất thì có thể sẽ xảy ra những chuyện không phù hợp với giá trị quan của xã hội, đành phải mở mắt. Vừa mở mắt thì cậu thấy một cái đầu to đang quẫy qua quẫy lại trước mặt mình. Vì quá to, cái đầu gần như chiếm trọn tầm nhìn của cậu. Đôi tai dài lắm lông thỉnh thoảng quét qua gò má, ngứa ngứa.

Như nhận ra cậu đã tỉnh, cái đầu to ngẩng lên, đôi tai nhọn dựng đứng, đôi mắt thú một lam một vàng rực rỡ hiện ra trước mặt cậu. Đôi ngươi co lại thành một đường đen nhỏ không biết vì phấn khích hay do gì, nó tham lam liếm láp người cậu, như thú dữ đói bụng ngàn năm muốn muốn nuốt chửng cậu bằng ánh nhìn.

Tô Đoạn: "..."

Tuy tính cách và từng trải của người yêu trong mỗi thế giới có đôi chút khác biệt, nhưng vì linh hồn vẫn là một, nên dù thay đổi bao nhiêu thân xác thì Tô Đoạn vẫn có thể nhìn thấu suy nghĩ của đối phương.

Ngay khi nhìn thấy đôi mắt đầy cảm xúc kỳ lạ ấy, Tô Đoạn đã biết được câu trả lời.

Đúng là Lâm Chúc đã có ký ức của Lâm Trắng Trắng. Dẫu không hiểu vì sao phải bảo cậu vượt qua hàng nghìn năm quay lại cổ hoang mới có thể đánh thức ký ức này, nhưng giờ đây, họ đã trở thành một thể hoàn chỉnh.

Xác nhận bằng ánh mắt xong, Tô Đoạn không còn căng thẳng nữa. Cậu nhìn Lâm Trắng Trắng lúc trưởng thành mà bỗng vô thức thấy ngứa tay.

- Cậu vẫn nhớ rõ cảm giác toàn thân lớp lông mềm mại bao bọc, tựa như đang trôi bồng bềnh giữa tầng mây, suýt thì mất đi lý trí.

Nếu cậu nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên con cáo lớn chủ động hiến thân để cậu ôm nhỉ?

Quả nhiên khi đã có lại ký ức thuở nhỏ thì đãi ngộ cũng khác biệt hẳn. Không uổng công cậu đã vất vả nuôi Lâm Trắng Trắng khôn lớn đến thế này!

... Dẫu ra sao thì được gặp lại nhau đã là một điều may mắn lớn nhất.

Trong lòng dâng lên một niềm vui nho nhỏ xen lẫn chút chua xót thoáng qua, Tô Đoạn cười mỉm, vươn tay muốn chạm vào chiếc tai cáo rung rung trước mặt mình.

Nhưng cậu vừa đưa tay ra thì cổ tay đã bị một bàn tay lớn ấm áp giữ lại. Sự ấm áp từ lòng bàn tay đối phương truyền đến, chậm rãi lan tỏa khắp người cậu.

Tô Đoạn: "......"

Lúc này bé khoai tây tinh mới nhận ra mình dường như đã vô tình quên mất sự hiện diện của một người!

Cậu ngước lên dọc theo cánh tay ấy và nhìn thấy gương mặt lạnh lùng quen thuộc của Lâm Chúc. Người đàn ông ấy vẫn mặc bộ âu phục màu xám cắt may tinh tế như lúc cậu rời đi, mái tóc đen buộc gọn phía sau, một vài lọn tóc vì cúi đầu mà rũ xuống, chạm nhẹ vào cánh tay Tô Đoạn, tạo cảm giác lạnh lẽo mà thoát tục.

Chỉ là-

Đôi mắt thú hai màu xanh và vàng không biết từ khi nào đã giống bản thể của hắn để lộ ra nội tâm vốn không hề bình lặng như bề ngoài.

Lớp vỏ ngụy trang điềm nhiên, giữ vững bao năm qua giờ đây đã hoàn toàn sụp đổ, cả người đã bị sờ biết bao lần, con người trước mặt là người rõ ràng hơn bất kỳ ai rằng hắn người hay quỷ. Lúc này giả vờ nữa thì cũng không còn ý nghĩa gì.

Tô Đoạn nhìn dáo dác, vô thức nuốt nước bọt.

Bị một lớn một nhỏ có đôi mắt giống nhau như đúc nhìn chằm chằm khiến cậu cảm giác mình như một củ khoai tây được rửa sạch, bị đặt ngay ngắn trên thớt, chỉ chờ người ta ra tay cắt nhỏ đem đi nấu súp.

Không khí chợt ngưng đọng, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Đang lúc Tô Đoạn lén cân nhắc xem có nên cất lời hỏi chuyện của vong quỷ để vờ như không có chuyện gì xảy ra hay không thì Lâm Chúc bỗng nghiêng người xuống.

Chỉ trong chớp mắt Tô Đoạn đã thấy khuôn mặt góc cạnh, tuấn tú của hắn càng lúc càng gần. Đôi mắt hai màu vàng xanh như một xoáy nước kỳ lạ mà lộng lẫy, khiến cậu ngẩn ngơ, đầu óc quay cuồng.

Lâm Chúc chống một tay bên đầu cậu, làm chiếc giường mềm lún xuống đôi chút, tay còn lại buông lỏng, "bịch" một tiếng, quả cầu lông xù rối bù lại rơi xuống bên cạnh Tô Đoạn.

Tô Đoạn ngẩn người: "......"

Muốn cậu chơi bóng hả?

Tuy chưa từng nghe qua chuyện khoai tây chơi bóng, nhưng Tô Đoạn là khoai tây không có giới hạn trước mặt người yêu, nếu Lâm Chúc muốn xem cậu chơi thì cũng không phải không được...

Nhưng bây giờ cậu đang bị Lâm Chúc ép sát, trước mặt là lồng ngực rộng lớn. Ngay cả nhúc nhích cậu còn không dám chứ đừng nói đến chuyện chơi bóng.

"...Tô Đoạn."

Giọng nói khàn khàn cất lên ngắt ngang dòng suy nghĩ hỗn độn trong đầu Tô Đoạn.

Chỉ vỏn vẹn hai chữ nhưng lại nặng nề, như đã bị đè nén trong lòng rất lâu, lặp đi lặp lại qua năm tháng mới gặp lại được người mà mình có thể gọi cái tên ấy ra.

Tim Tô Đoạn bất giác lỡ một nhịp.

Rồi hơi thở ngày một gần hơn, một nụ hôn khô ráo mềm mại rơi trên trán cậu, tựa như nụ hôn tạm biệt mà cậu đã từng hôn lên chú cáo nhỏ năm xưa, trân trọng dừng lại rất lâu mới chầm chậm trượt xuống.

___15/12/2024.12:05:54.