Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 191: THẾ GIỚI THỨ SÁU (34)



NHÌN EM NGON GHÊ

Hơi thở ấm áp từ người đối diện nhẹ nhàng lướt qua trán, sống mũi, đầu mũi... Cuối cùng dừng lại rất gần đôi môi của Tô Đoạn, gần đến mức cậu có thể ngửi thấy hương bạc hà nhè nhẹ từ miệng đối phương.

Đang lúc Tô Đoạn ngoan ngoãn nhắm mắt chờ hôn thì cửa phòng bị người ta gõ, ngoài cửa vang vọt tiếng hét thất thanh như giết heo của một người đàn ông trưởng thành: "Thiên sư Lâm! Thiên sư Lâm cậu ở đâu? Có ở đó không? Có ở... A a a a ngoài này có ma á á á á..."

Biết phá bầu không khí ghê!

Tô Đoạn: "..."

Lâm Chúc: "..."

Người ngoài cửa vẫn dùng sức phổi mà gào: "Cứu với a a a a a a a a a..."

Dù tâm lý của Lâm Chúc có mạnh mẽ đến đâu thì cũng khó mà tiếp tục khi bên ngoài có người đang gào khóc thảm thiết đến thế. Hắn ngừng lại, hơi thở thoảng mùi bạc hà dần xa khỏi Tô Đoạn.

Tô Đoạn lén hé mắt, chỉ thấy bóng lưng Lâm Chúc đang bước ra mở cửa. Cậu cũng nhanh chóng lăn xuống giường, làm bộ đoan trang ngồi trên mép giường.

Dù sao thì giữa đêm khuya thế này, cậu nằm trên giường Lâm Chúc, ai không biết lại tưởng quan hệ giữa cậu và Lâm Chúc không đơn thuần chỉ là cấp trên - cấp dưới!

... Tuy nói vậy cũng không sai.

Vừa ổn định chỗ ngồi, Tô Đoạn bỗng cảm nhận được một luồng hơi thở nặng nề đang áp sát sau lưng mình. Cậu quay đầu lại, đối diện với một cái đầu trắng xóa lông xù, mũi cáo thon dài, vài sợi râu bóng mượt xếp đối xứng hai bên miệng, trông càng rõ ràng hơn từ góc nhìn này. Đôi mắt thú màu vàng rực phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Con cáo trắng cao hơn cả nửa thân trên của Tô Đoạn cúi đầu liếm mặt cậu, để lại nước dãi lấp lánh. 

Tô Đoạn: "..." 

Hỏng bét, đuổi được một người thì lại có thêm một người. Một người hai cơ thể thế này đúng là gian lận mà! 

Nếu sau này Lâm Chúc cứ thích giở chiêu trò này trong những tình huống đặc biệt thì cậu biết đối phó sao đây... 

Trong đầu Tô Đoạn bất giác hiện lên một số hình ảnh mà có lẽ cần đến mười tầng mosaic che mờ, khiến cậu tự mình dọa mình đến mức hai mắt đờ đẫn, sắp cứng đờ y hệt một củ khoai tây đông lạnh bị sấy khô! 

Bên kia, Lâm Chúc mở cửa, nhìn thấy ông chủ Từ mặt mày đầy vẻ khổ sở vội vàng chui vào trong. 

Ông chủ Từ ngoài ba mươi gần bốn mươi tủi thân như đứa trẻ, dùng khuôn mặt bóng dầu cố gắng diễn đạt nỗi hãi hùng của mình: "Thiên sư Lâm! Vừa nãy tôi nghe thấy tiếng động ở cửa sổ, định qua xem thử, ai ngờ bùa hộ thân anh cho tôi đột nhiên hóa thành nắm tro! Dọa tôi sắp tè ra quần chạy đến tìm anh! Có phải... Có phải cái gì mà... Mấy con ma cọp vồ đến rồi không?" 

Lâm Chúc: "..." 

Con vong quỷ đó đúng là quá giảo hoạt, thế mà bắt chước hắn phân tách cơ thể, để phân thân ở lại căn phòng này đánh lén Tô Đoạn. Lúc hắn ở bên ngoài cảm nhận được tình hình bất thường ở đây, sự lơ đãng thoáng qua đã để bản thể của con vong quỷ có cơ hội bỏ trốn, có lẽ chính lúc đó đã quấy nhiễu ông chủ Từ. 

Lâm Chúc giải thích: "Không sao rồi, ma cọp vồ đã bị bắt. Hiện giờ trong trang viên rất an toàn, chỉ cần tìm người đi bắt con hổ ở sau núi nữa là được." 

Ông chủ Từ nửa tin nửa ngờ: "Nhưng thiên sư... Chuyên gia đã đến xem rồi, họ bảo cả ngọn núi không tìm thấy dấu vết con hổ nào mà!" 

Lâm Chúc liếc anh ta một cái: "Ma quỷ dựng ảo cảnh, trước đây đương nhiên không thấy. Giờ tìm lại lần nữa đi." 

Ông chủ Từ hiểu ra: "À à, tôi đi gọi người ngay đây!" 

Chẳng bao lâu sau, ông chủ Từ mời chuyên gia đến kiểm tra lại, lần này quả nhiên phát hiện ra con hổ như lời Lâm Chúc nói. Nhưng đó không phải là một con hổ sống mà là xác của một con hổ đã chết. 

Con hổ đó to gấp đôi hổ bình thường. Khi được phát hiện, máu chảy ra từ thất khiếu, cơ thể vẫn mềm mại, rõ ràng vừa mới chết không lâu. 

Người thường nhìn thấy con hổ chết thảm có thể sẽ nghĩ đó là ngẫu nhiên, nhưng những người hiểu chuyện lại biết rằng đây chính là nhân quả báo ứng. 

Tiếp tay cho giặc. Tuy ma cọp vồ đáng giận nhưng đầu sỏ vẫn là con hổ. Con ma đã chết sẽ bị đưa đến Quỷ Ngục Ti thẩm phán, còn con hổ sống cũng không thoát khỏi sự thẩm tra của luật nhân quả. Nghiệp lực phản ngược lên cơ thể hổ, cơ thể phàm tục không chịu nổi nên hổ đã chết bất đắc ký tử. 

Nhưng đây chưa phải cái giá duy nhất. Sau khi chết, hồn hổ phải vào địa ngục chịu phạt rồi mới được đầu thai chuyển kiếp. 

Song chuyện đó là việc sau này. 

Hiện tại, ông chủ Từ không còn phải lo cho tính mạng mình nữa, cuối cùng cũng để ý thấy Tô Đoạn đang ngồi ở mép giường... Và con cáo trắng to lớn đến lạ cúi đầu sau lưng cậu. 

Ông chủ Từ: ...??? 

Khoan đã, sao con cáo này trông quen mắt thế? 

Đặc biệt là đôi mắt hai màu kia, cả đời ông chỉ từng thấy một con cáo có đôi mắt như vậy. 

Ông chủ Từ nhìn khuôn mặt đờ đẫn của Tô Đoạn, rồi lại nhìn đôi mắt sắc sảo của con cáo trắng, không cách nào liên hệ nổi con cáo to lớn này với cái cục bông nhỏ bé, đáng yêu nằm gọn trong vòng tay Tô Đoạn mấy tiếng trước với con cáo đứng lên còn cao hơn Tô Đoạn gấp mấy lần.

Con cáo này đã ăn phải thứ gì mà chỉ trong vài tiếng đã lớn đến mức này chứ? 

Chẳng lẽ đây là cáo thiên sư nuôi ư... 

Không biết có phải ảo giác của anh ta không mà anh ta cứ cảm thấy tư thế của con cáo này muốn giam cả người trợ lý Tô lại vậy, để lộ sự chiếm hữu là lạ chẳng thốt nên lời.

Con cáo này cũng có tính người phết nhỉ?

Có lẽ bị ánh nhìn của anh ta làm phiền, con cáo trắng đột nhiên xoay tròn tròng mắt, dùng đôi mắt một vàng một lam lạnh lẽo và kỳ dị nhìn lướt qua người anh ta, nhưng lại khiến anh ta lạnh buốt sống lưng!

Cùng lúc đó, giọng nói lạnh nhạt của Lâm Chúc cất lên: "Không có chuyện gì nữa, mời ông chủ Từ về đi." 

Ông chủ Từ chưa kịp nhớ mình định nói gì thì đầu óc đã trống rỗng, nghe lời răm rắp vội cút.

♥♥♥

Tiễn ông chủ Từ vẫn còn ngơ ngác đi, trong phòng chỉ còn lại Tô Đoạn và Lâm Chúc. 

Tô Đoạn bị những hình ảnh giới hạn 18+ trong đầu dọa đến choáng váng, cũng không còn quan tâm đến việc xấu hổ hay không nữa, lập tức bật dậy khỏi giường, nói với Lâm Chúc cậu muốn về phòng ngủ, rồi chạy nhanh như chớp trốn khỏi căn phòng quá đỗi hài hòa. 

Lâm Chúc nhìn bóng dáng cậu biến mất sau cánh cửa, không ngăn lại mà để cậu tự nhiên lui về ổ nhỏ của mình. 

Chỉ là ánh mắt hắn nhìn theo bóng lưng ấy lại càng thêm sâu thẳm. 

Trước đây hắn chỉ cảm thấy thể chất Tô Đoạn hơi kỳ lạ, lại không hiểu vì sao mình không sao khước từ nổi yêu cầu của cậu. Nhưng hóa ra họ đã từng có mối liên hệ từ vài ngàn năm trước. 

Hóa ra cảm giác muốn thân thiết từ tiềm thức ấy không phải không có lý do. 

Người mà hắn từng nhớ nhung sâu sắc, dù không nhớ ra được nhưng sự quen thuộc khắc sâu trong tận cùng linh hồn thì không cách nào xóa đi. 

Nếu vậy... Rốt cuộc Tô Đoạn là ai? 

Hắn từ một yêu quái non nớt bị cha mẹ bỏ rơi đã trưởng thành, còn một bước nữa là đến đuôi thứ chín. Giữa thời gian dài đằng đẵng mấy ngàn năm, núi sông đã đổi thay không biết bao lần, đủ để con người sống và chết qua hàng ngàn thế hệ. 

Thế nhưng làm sao một con người chỉ có thể chất hơi đặc biệt như Tô Đoạn vượt qua ngàn năm thời gian, ngược dòng trở lại dòng chảy ấy? 

Người kia chắc chắn không phải kiếp trước của Tô Đoạn. Những chi tiết nhỏ như cục bông lông trắng, hay cả thái độ của chính Tô Đoạn đều chứng minh rằng dù cách biệt mấy ngàn năm, người từng ở cạnh hắn vẫn là người ấy. 

Việc quay ngược thời gian không phải chuyện nhỏ. Thời gian là bí mật mà ngay cả thần thánh cũng e sợ. Với thực lực hiện tại gần như đứng đầu yêu giới của hắn, Lâm Chúc cũng không dám chắc mình có thể thuận lợi quay về vài nghìn năm trước chứ đừng nói đến một con người pháp lực yếu ớt như Tô Đoạn. 

Tạm gác những điều kỳ lạ này qua một bên, điều kỳ lạ nhất là ở thời điểm đó, Tô Đoạn dường như không hề ngạc nhiên về thân phận yêu quái của hắn. Cậu còn tự nhiên gọi ra cái tên "Trắng Trắng", cứ như đã biết rõ hắn là ai, còn lấy ra đủ thứ kỳ lạ làm trò chơi, làm được những việc mà ngay cả đại yêu cũng không thể, chẳng hạn như giết chết Thao Thiết. 

Thao Thiết là con của rồng, huyết mạch hùng mạnh. Với năng lực hiện giờ của hắn thì đánh bại nó cũng không phải điều dễ dàng. 

Một Tô Đoạn như vậy, liệu thực sự chỉ là một con người bình thường? 

Rốt cuộc cậu đang che giấu bao nhiêu bí mật? 

Những điểm đáng ngờ trên người Tô Đoạn quá nhiều, nhiều đến mức Lâm Chúc không thể cố tình phớt lờ. Nhưng người tóc đen này lại chẳng mảy may bận tâm những điều ấy. Dù có bị phát hiện thì cậu cũng chỉ hồi hộp một chút, giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang giấu kẹo trong túi. 

Không hề lo lắng Lâm Chúc sẽ vì thế mà làm điều gì cả...

Mặc dù Cục Khoa Tuyên khuyến khích cách tiếp cận nhân văn trong việc bắt ma thời đại mới, nhưng có một số chuyện không thể công khai. Ví dụ, các phương pháp thẩm vấn những con quỷ gian dối luôn là điều không tiện nói ra. 

Nghĩ đến đây, một ý nghĩ gần như ác ý chợt lóe lên trong đầu Lâm Chúc, nhưng trước khi nó kịp định hình, bản năng muốn bảo vệ người tóc đen đã nhanh chóng phá tan nó thành từng mảnh vụn. 

Hắn thầm thở dài, cục trưởng Lâm đành phải thừa nhận hắn thực sự không thể làm gì được người tóc đen ấy. 

Lâm Chúc im lặng một lúc, rồi bước vài bước ngồi xuống giường. Nơi đây vẫn còn lưu lại hơi ấm của người tóc đen, hòa quyện trong không khí là hương cỏ lá nhàn nhạt, vừa ngọt vừa đắng, trùng khớp một cách kỳ lạ với mùi hương trong ký ức hắn từng quên lãng. 

Những ký ức ấy thực sự hơi kỳ lạ. 

Cho đến hôm nay hắn chưa từng nhận ra mình từng bị mất trí nhớ. Chỉ đến khi ý thức của bản thể vừa rồi tiếp xúc với một chút sức mạnh thời không, hắn mới bàng hoàng phát hiện trong ký ức tuổi thơ mà hắn đã quên đi từ rất lâu ấy lại ẩn giấu một bí mật như vậy. 

Không, nói là "ký ức" cũng không đúng lắm.

Bởi vì logic trong đó rất kỳ lạ. Bóng dáng Tô Đoạn xuất hiện trong ký ức thời thơ ấu của hắn, nhưng cái cục bông mà cậu mang theo rõ ràng thuộc về vài nghìn năm sau. Thế nhưng sự biến đổi cơ thể mà cuộc gặp gỡ đó gây ra cho hắn lại giống như hiệu ứng cánh bướm, dần dần diễn ra suốt mấy nghìn năm thời gian. 

Rốt cuộc là quá khứ đã thay đổi hiện tại, hay hiện tại đã ảnh hưởng đến quá khứ? 

Quá khứ và thực tại như bị định mệnh dùng một sợi dây tinh xảo nối liền với nhau, đầu và cuối mơ hồ nhập nhằng, khiến người ta không tài nào phân biệt được đâu mới là điểm khởi đầu. 

Thậm chí Lâm Chúc còn nghi ngờ liệu những ký ức này có phải do Tô Đoạn sử dụng cách nào đó để ghép vào đầu hắn hay chăng. 

Nhưng ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong đầu rồi tan biến. Những ký ức này quá rõ nét, sống động đến mức chỉ cần chạm nhẹ vào, trong lòng hắn bèn dâng lên ham muốn chiếm hữu và bồn chồn. 

- Đó là bản năng được sinh ra từ sự cố chấp sâu sắc trong lòng. 

Một ý nghĩ loáng thoáng lóe lên trong tâm trí hắn. 

Chắc chắn họ đã từng gặp nhau từ rất lâu trước đây. 

Dù không phải trong không gian này, nhưng nếu truy ngược về điểm khởi đầu của câu chuyện, giữa hắn và người tóc đen kia nhất định tồn tại một mối liên kết không cách nào cắt đứt.

___16/12/2024.09:46:22.