NHÌN EM NGON GHÊ
Bên kia, sau khi rón rén về phòng mình, cuối cùng Tô Đoạn cũng lấy được tài liệu đã được sửa lỗi từ hệ thống.
Hóa ra chứng cuồng ăn và sự thay đổi màu mắt của Lâm Chúc là do cơ thể hắn không chịu nổi năng lượng từ Thao Thiết.
Cũng phải thôi, huyết mạch của Thao Thiết vốn dĩ cao cấp hơn Cửu Vĩ Hồ một bậc. Huống hồ khi đó Lâm Trắng Trắng còn nhỏ như vậy, sức chịu đựng yếu ớt, có vấn đề cũng bình thường.
Chính vì lường trước điều này nên Tô Đoạn mới dặn Lâm y ăn chậm lại, nhưng nhóc con ấy bị sự ra đi của cậu kích thích, hoàn toàn quên mất lời căn dặn, suýt nữa ngốc nghếch tự làm mình chết vì ăn quá đà...
Nhưng ở đây có một vấn đề. Nếu chứng cuồng ăn của Lâm Trắng Trắng không phải bẩm sinh mà chỉ là tác dụng phụ sau khi ăn Thao Thiết, thì lúc cậu cho nó ăn phì di, nó vẫn chưa mắc bệnh. Đã không có bệnh thì sao điểm chữa bệnh lại tăng lên được?
... Chẳng lẽ hiệu quả của phì di còn có thể trì hoãn rồi mới phát huy?
Tô Đoạn nhờ hệ thống kiểm tra lại, nhưng vẫn không tìm thấy có gì lạ. Tô Đoạn đành quy kết lý do là do thể chất yêu quái khá đặc biệt.
Tất nhiên cũng có thể là hệ thống lại gặp lỗi mà không phát hiện được... Chẳng hay có phải ảo giác không, nhưng Tô Đoạn cảm thấy càng về sau, hệ thống dường như càng mất kiểm soát đối với thế giới nhiệm vụ. Đã có không ít lần thông tin bị thiếu hụt hoặc lỗi xuất hiện.
Lẽ ra hệ thống được tạo ra ở thời đại công nghệ phát triển vượt bậc thì chất lượng không nên tệ như vậy mới đúng.
Tuy Tô Đoạn hơi ngơ nhưng không hề ngốc. Trước những sự cố và lỗi xảy ra liên tiếp, cậu ít nhiều cũng nhận ra điều gì đó.
Tuy hệ thống không thể tùy ý thay đổi các tham số trong thế giới nhiệm vụ, nhưng theo như lời nó nói ban đầu, ít nhất nó phải nắm rõ mọi thông tin về thế giới ấy. Thế nhưng lỗi lần này nghiêm trọng đến mức thế giới nhiệm vụ không chỉ gần như hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của hệ thống, mà ngay cả sau khi sửa chữa, phân tích cũng không cho ra được kết quả chính xác.
Cứ như có một thế lực nào đó đang cố ý can thiệp, mạnh mẽ thay đổi cục diện. Hệ thống chỉ có thể bất lực chạy theo, lắp ghép từng mảnh vá lỗi, nhưng vì bị giới hạn quyền hạn, ngay cả các bản vá cũng chắp vá một cách xiêu vẹo.
Một suy nghĩ mơ hồ thoáng qua trong đầu, lượn lờ vài vòng rồi bị cậu nuốt xuống.
Dù thế nào đi nữa, nếu thực sự có kẻ cố tình làm vậy thì đó cũng không phải là điều cậu có thể thay đổi vào lúc này. Nói thật, quyền hạn của cậu còn không bằng hệ thống. Cậu chắc chắn là sinh vật ở đáy chuỗi thức ăn trong toàn bộ chuỗi sự kiện này.
✄✄✄
Dù sao thì cũng không thay đổi được gì, tốt nhất là nghĩ cách làm thế nào để tăng đầy điểm chữa bệnh của Lâm Chúc trước đã.
Hiệu quả của phì di rõ ràng rất tốt, nhưng hiện tại linh khí giữa trời đất đã cạn kiệt. Những tộc yêu quái từng đông đúc với hàng trăm, hàng nghìn con trong thời kỳ Cổ Hoang giờ gần như đã tuyệt chủng. Đa số yêu quái được ghi chép trong Sơn Hải Kinh đều không còn tồn tại, những giống loài còn sót lại thì số lượng cũng cực kỳ ít ỏi.
Như con lỏa ngư mà anh và Lâm Chúc bắt được lần trước, cả Cục Khoa Tuyên mất năm sáu năm cũng chưa chắc gặp được một con như vậy. Còn phì di thì lần cuối cùng xuất hiện trong quốc gia cũng đã là chuyện của hai năm trước.
Vì vậy, nếu muốn học cách chữa trị của Lâm Trắng Trắng khi còn nhỏ bằng tích trữ phì di thì hiệu quả rõ ràng sẽ cực kỳ thấp. Nhưng dù vậy, Tô Đoạn vẫn không định bỏ qua cách này. Cùng lắm thì cứ từ từ săn bắt, ngoài ra cũng cần để mắt đến các loài yêu quái khác có khả năng chữa bệnh.
Lâm Chúc vốn dĩ đã có tuổi thọ rất dài, mà cậu hấp thu năng lượng hạn bạt nên tuổi thọ cũng kéo dài theo. Họ đều không thiếu thời gian.
Dù hệ thống nói rằng thời gian chữa trị quá dài sẽ ảnh hưởng đến đánh giá nhiệm vụ, nhưng nhìn vào điểm kinh nghiệm vốn đã tụt xuống còn hai chữ số, Tô Đoạn suy nghĩ một hồi rồi cảm thấy trở thành một củ khoai tây ung dung có vẻ sẽ hạnh phúc hơn!
Tâm trạng tốt sẽ khỏe mạnh, mà như vậy khi nấu cũng sẽ ngon hơn!
Tô Đoạn: "..." Khoan đã, sao cậu lại nghĩ đến chuyện này?
... Mà thật ra nghĩ vậy cũng hợp lý thôi!
Dù sao thì trên người anh vẫn còn mang hiệu ứng của đạo cụ "Tôi là một viên thuốc", không nên để lãng phí tài nguyên. Việc ôm, hôn hay ngủ chung để chữa bệnh cũng không phải lần đầu cậu làm.
Chỉ là lần này có hơi... Khó xử.
Vì lần này người yêu của cậu không chỉ có một thân thể.
Thực ra ở thế giới của Odrosse cũng có hai cái, nhưng thể tinh thần chỉ là một dạng phóng ra, rồng đen lớn không có nhu cầu gì đặc biệt, cùng lắm chỉ vì tiềm thức của Odrosse mà dụi liếm cậu thôi.
Nhưng lần này thì khác, cáo chính là bản thể của Lâm Chúc! Hơn nữa, đây còn là con cáo do chính tay cậu nuôi lớn, đến cả... Chỗ đó (?) của nó cậu cũng đã sờ qua rồi, nên đương nhiên biết rõ mọi chức năng sinh lý của bản thể này đều hoàn toàn bình thường...
Lòng mang hồi hộp về một "vùng đất thần bí" chưa biết đến, Tô Đoạn co ro trên giường, ngẩn ngơ suy nghĩ vẩn vơ một hồi rồi chẳng biết từ khi nào đã chìm vào giấc ngủ.
Cậu còn ngáy khe khẽ vì ngủ quá say.
Có lẽ cậu không nhận ra, nhưng sau quãng thời gian vất vả quay về quá khứ và trải qua cuộc sống chăm sóc một bé con, tinh thần của cậu không chỉ bị bào mòn một xíu.
Tiếng ngáy khẽ vang lên đều đặn trong màn đêm tĩnh lặng, che lấp cả tiếng động một dấu chân nhẹ nhàng in lên khung cửa sổ.
Một bóng đen lặng lẽ đáp xuống cạnh giường của Tô Đoạn, vô vàn cái bóng chậm rãi đong đưa được ánh trăng bàng bạc chiếu xuống, đổ bóng trên sàn nhà.
Căn phòng này là một trong những phòng tốt nhất trong trang viên, giường rộng đủ cho ba bốn người trưởng thành nằm. Nhưng Tô Đoạn lại không nằm ở giữa mà cuộn tròn rúc vào gần mép giường, bọc mình kín mít trong chăn như thói quen ôm một thứ gì đó.
- Từ sau khi Lâm Trắng Trắng học được kỹ năng thu nhỏ, Tô Đoạn gần như đi đâu cũng ôm nó. Khi làm nhiệm vụ còn ôm cáo ngủ, do đó bây giờ cậu không quen không có gì ôm trong lòng.
Khoảng bảy, tám cái bóng dừng lại một lúc, rồi từ từ bò lên phần chăn hơi phồng lên trên giường, rồi biến đâu mất tăm.
Cùng lúc đó, Tô Đoạn trong cơn mơ trở mình, một cục ấm áp mềm mại quen thuộc rơi vào lòng.
♩♩♩
Sáng hôm sau, sau khi Tô Đoạn mở mắt, cậu nhìn lom lom con cáo nhỏ không biết từ khi nào đã xuất hiện trong ổ chăn của mình ba phút, mới chột dạ quay mặt đi, đầu ngón tay không kiềm được mà lén lút xoa nhẹ lớp lông mềm mại. Giọng hơi ấp úng mở lời: "Chào buổi sáng, đói chưa? Sáng nay muốn ăn gì?"
Hồ ly dùng đôi mắt hai màu một xanh một vàng sâu kín nhìn cậu, đôi tai nhọn khẽ rung. Nó vươn cổ ra, chiếc lưỡi ấm áp và hơi ráp liếm nhẹ lên cổ cậu.
Như đang dùng hành động thực tế trả lời cậu.
___16/12/2024.13:43:10.___28/1/2025: Chúc mọi người năm mới vui vẻ, bình an. Con đường học tập hay công việc luôn suôn sẻ nha! Happy New Year!!! 🎆🎆🎆🎊🎊🎊🎇🎇🎇🎉🎉🎉