Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 193: THẾ GIỚI THỨ SÁU (36)



NHÌN EM NGON GHÊ

Tô Đoạn: "..."

Tô Đoạn vờ như mình chẳng biết gì cả, dửng dưng buông con hồ ly ra ném lên giường, vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, hơi thở mát mẻ thơm tho rồi ôm hồ ly ra ngoài kiếm ăn.

Vừa ra khỏi cửa thì thấy phòng bên cạnh cũng "trùng hợp" mở. Người đàn ông mặt hờ hững nghiêng đầu nhìn sang cậu.

Lúc này, màu mắt của Lâm Chúc đã khôi phục lại sắc đen như người thường. Chỉ là ánh nhìn sâu thẳm trong đôi mắt ấy vẫn khiến người ta e dè.

Tô Đoạn: "..." Cảm giác bị sắp đặt rõ ràng.

Hôm nay cục trưởng Lâm không mặc âu phục mà thay bằng một bộ đồ giản dị thoải mái. Đôi chân thon dài thẳng tắp được chiếc quần dài mềm mại ôm gọn, mái tóc đen dài được buộc gọn thành kiểu đuôi ngựa cao gọn ghẽ. Dù vậy thì hắn không hề trông ẻo lả, ngược lại, các đường nét trên gương mặt trông càng thêm sắc bén, khiến người ta áp lực. 

Đúng là người đẹp thì làm gì cũng đúng! Cục trưởng Lâm dùng thực lực chứng minh rằng dù hắn ăn mặc thế nào cũng đẹp trai hết nấc. Ngay cả kiểu tóc dài có vẻ cổ điển này cũng không khiến hắn trông lạc hậu mà còn tăng thêm sức hút. 

Dưới áp lực vô hình ấy, Tô Đoạn trí nhớ ngắn lên tiếng chào hỏi: "Chào buổi sáng cục trưởng Lâm. Ăn... Ăn sáng không?" 

Thật ra nói xong thì cậu hối hận rồi, đúng là cái hay không nói lại đi nói cái dở. Thân là một nguyên liệu nấu ăn theo nghĩa nào đó, sao lúc này lại nhắc đến chuyện ăn uống được chứ... Nhưng Lâm Chúc gật đầu, nhàn nhạt ừ một tiếng. Tô Đoạn đành như một chú chim cút rụt rè lẽo đẽo theo sau hắn đến nhà hàng. 

Chuyện xảy ra tối qua ngoại trừ ông chủ Từ xui xẻo ra thì không hề quấy rầy đến ai. Sáng nay cũng chưa kịp thông báo kết quả, nên các nhân viên vẫn cẩn thận. Nhà hàng vì thế vắng vẻ lạnh lẽo, hai người họ trở thành khách duy nhất. 

Khi phục vụ nhìn thấy Lâm Chúc, cô ngẩn ngơ mất một lúc mới hoàn hồn bởi sắc đẹp ấy, vội vàng đưa thực đơn cho hai người. 

Cả hai gọi ba món đơn giản. Các món ăn của con người không chứa linh khí hay âm khí này dĩ nhiên không mang lại lợi ích gì cho Lâm Chúc, nhưng ăn cũng không gây hậu quả xấu, coi như để trải nghiệm hương vị. 

Tô Đoạn còn gọi thêm một đĩa dưa hấu cho cáo ăn. Cậu nghĩ Lâm Trắng Trắng khá thích món này. 

Hai người cúi đầu ăn sáng, động tác đều rất khẽ khàng. Tô Đoạn chột dạ trong lòng nên không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Chúc. Khi ăn gần xong thì cúi xuống đút dưa hấu cho Lâm Trắng Trắng trong lòng mình. 

- Dù là cùng một người, nhưng đối mặt với động vật thì sẽ buông lỏng đề phòng hơn. 

Cáo nhỏ bên ngoài vẫn rất ngoan ngoãn. Mỗi lần Tô Đoạn đưa một miếng dưa hấu tới, nó đều phối hợp há miệng cắn một góc rồi nuốt nhẹ nhàng, không làm rơi một giọt nước dưa nào. 

Nhưng có một vấn đề: mỗi lần ăn xong một miếng dưa hấu, nhóc con này lại tiện thể liếm tay Tô Đoạn một cái, khiến cậu có cảm giác mình như một củ khoai tây đã rửa sạch, nằm trên thớt chờ ngày lên nồi. 

Sau khi đút hết một đĩa dưa hấu, tay Tô Đoạn đã dính đầy hỗn hợp nước dưa hấu và nước miếng của cáo nhỏ. Cậu rút một tờ giấy, lặng lẽ lau sạch móng tay của mình. 

Đúng lúc này, một giọng nói vui vẻ cất lên: "Thiên sư Lâm... Cả cậu Tiểu Tô nữa, hai người dậy sớm ăn sáng à?" 

Tô Đoạn ngẩng đầu nhìn thì thấy ông chủ Từ đầy phấn khởi bước vào nhà hàng, mặt mày rạng rỡ chào hỏi họ, đi đường cũng hăng hái như vừa trúng vé số mấy triệu vậy. 

Mà thực ra cũng gần như thế thật. Là chủ của sơn trang này, mấy ngày nay ông chủ Từ mất ăn mất ngủ vì chuyện xảy ra. Giờ mọi rắc rối đã được giải quyết, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Đêm qua anh ta ngủ một giấc ngon lành, sáng nay thức dậy tinh thần sảng khoái, thảnh thơi đi kiếm đồ ăn. 

Ông chủ Từ tiến thêm vài bước, định bắt chuyện, nhưng ánh mắt vừa liếc thấy con cáo nhỏ trong lòng Tô Đoạn, mặt anh ta lập tức đờ ra. 

Con hồ ly này... Tối qua còn to hơn cả người, sao bây giờ lại bé tí thế này? 

Hồ ly nhà thiên sư có thể tùy ý thay đổi kích cỡ cơ thể thế à? Lúc lớn lúc nhỏ như vậy, xương cốt chịu nổi không? Chẳng lẽ không lo gãy xương sao? Điều này hoàn toàn đi ngược lại những gì anh ta học được trong môn sinh học cấp ba! 

Phải nói thật, dù đã mời thiên sư đến xử lý, nhưng trong lòng ông chủ Từ vẫn rất chân thành yêu mến chủ nghĩa khoa học xã hội. 

➳➳➳

Ăn sáng xong, Tô Đoạn và Lâm Chúc định rời đi thì ông chủ Từ nhiệt tình ngăn lại. 

"Mấy hôm nay trời mát mẻ, ngâm suối nước nóng là hợp nhất. Suối nước nóng này chưa có khách nào dùng, sạch sẽ vô cùng. Mấy ngày qua hai anh vất vả rồi, hay là ở đây nghỉ ngơi, ngâm suối nước nóng rồi hãy về nhé?...  Tuy sơn trang của chúng tôi nhỏ nhưng nhất định sẽ cố gắng hết sức để hai anh chơi thỏa thích!" 

Ông chủ Từ ra sức quảng bá sơn trang suối nước nóng do mình tâm huyết xây dựng. Không phải vì lý do gì khác, mà chỉ muốn làm thân với hai vị thiên sư này, để nếu sau này có chuyện thì vẫn có thể nhờ họ giúp đỡ. 

Ban đầu anh ta chẳng mấy tin vào những chuyện quái lực loạn thần. Nhưng sau trải nghiệm lần này, anh ta không thể không tin. 

Ngâm suối nước nóng... 

Là một loài thực vật trên cạn tiêu chuẩn, Tô Đoạn thích môi trường ẩm ướt, nhưng việc ngâm cả người trong nước thì không mấy hứng thú. Làm thế chẳng phải sẽ chết khô sao? 

Nhưng chuyện này không đến lượt cậu quyết định. 

Nghĩ lại mỗi lần tắm cho Lâm Trắng Trắng ở Cổ Hoang, con cáo nhỏ cũng cụp đuôi rầm rì ư ử, Tô Đoạn đoán hồ ly cũng không thích dính nước, nên chắc Lâm Chúc sẽ từ chối thôi...

Nhưng ngay sau đó, một giọng nói lạnh nhạt quen thuộc cất lên bên tai cậu: "... Vậy thì không khách sáo nữa." 

Tô Đoạn: ??? 

Sao tự nhiên Lâm Chúc lại muốn ngâm suối nước nóng? 

Mãi đến khi thay xong áo tắm, Tô Đoạn vẫn chưa thể biết câu trả lời cho câu hỏi này. 

Cậu vừa kéo dây áo tắm màu xanh đậm vừa bước ra từ phòng tắm, bắt gặp đôi mắt hai màu của con cáo đang phát sáng mờ mờ trên mép giường, bỗng nhận ra gì đó...

Ngâm suối nước nóng là phải cởi đồ, cùng lắm chỉ chừa một chiếc quần nhỏ, thế chẳng phải cậu và Lâm Chúc đều trần trụi hả!

Nói cách khác, rất có khả năng sẽ xảy ra những chuyện người lớn cần phải che mờ bằng mosaic! 

Tô Đoạn: !!! 

Dù hơi ngại, nhưng đã đồng ý rồi thì không thể nuốt lời. 

Hơn nữa, bây giờ cậu đã sắp tiêu hết điểm kinh nghiệm, hoàn toàn không mua nổi đạo cụ trên hai số. Nếu Lâm Chúc muốn làm gì cậu thật, hôm nay tránh được thì lần sau cũng phải nằm yên thôi.

Cậu không phản cảm có mối quan hệ thân mật với Lâm Chúc. Dù gì cũng là chồng chồng già nhiều kiếp, cậu không phải một củ khoai tây hay ra vẻ chuyện này. Thậm chí cậu từng nghĩ cách làm thế nào để gần gũi hơn với Lâm Chúc, chỉ là hơi lo cách mọi chuyện sẽ diễn ra... 

May mà lần này Lâm Trắng Trắng có vẻ không định đi theo. Khi cậu nhốt nó trong phòng, nó ngoan ngoãn nằm trên mép giường, nhếch môi, nở nụ cười chẳng biết có tính là tươi không với Tô Đoạn. 

Tim Tô Đoạn bỗng thắt lại. Nụ cười đó làm cậu thấy hơi rợn. 

Lâm Chúc đang chờ cậu ở cửa. Hắn mặc một chiếc áo tắm xanh đậm giống hệt Tô Đoạn, chỉ là cỡ lớn hơn. 

Chiếc áo tắm rộng rãi không thể che hết dáng người hoàn mỹ của cục trưởng Lâm. Vai rộng eo thon, lồng ngực rắn chắc khiến áo tắm hơi phồng lên một chút. Dù đã che đến trên cùng nhưng cổ áo hơi rộng vẫn để lộ hõm xương quai xanh sâu hút. 

Tô Đoạn cảm thấy chỗ đó chắc nuôi được cả một chú cá vàng nhỏ! 

Theo sau phục vụ thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn Lâm Chúc, hai người đến bên suối nước nóng thiên nhiên nghe nói là tốt nhất trong sơn trang. Nhìn làn nước bốc hơi nóng hổi trong gió se lạnh, Tô Đoạn cảm giác như mình đang đối mặt với một nồi nước súp đang chờ nguyên liệu!

Tô Đoạn: "..."

___16/12/2024.17:00:01.