Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 194: THẾ GIỚI THỨ SÁU (37)



NHÌN EM NGON GHÊ

Đang lúc Tô Đoạn đờ đẫn trước mặt nước nóng bốc hơi, phục vụ đặt một chiếc khay đựng đồ uống xuống. Toan hỏi xem hai người có cần hỗ trợ gì không thì Lâm Chúc đã mở miệng: "Cô đi được rồi."

Người phục vụ có vẻ hơi tiếc nuối, nhưng vẫn lịch sự nở nụ cười ngọt ngào, đáp: "... Vâng thưa anh, nếu cần gì thì cứ gọi tôi nhé."

Lâm Chúc liếc mắt nhìn cô ta, ra chiều từ chối: "Không cần đến nữa."

Nụ cười trên mặt cô phục vụ lập tức sượng lại, không đáp thêm lời nào, xấu hổ rời đi.

Tô Đoạn sướng thầm trong lòng. Vừa nãy lúc mới đến, cô phục vụ cứ liếc trộm Lâm Chúc, vừa nhìn là biết không phải một phục vụ đàng hoàng, ở lại đây chắc chắn là muốn nhân cơ hội ngắm nhìn hắn khi không mặc đồ.

Phục vụ rời đi, giờ chỉ còn lại hai người họ. Tô Đoạn nhìn dòng nước nóng đang tỏa hơi ấm áp, tiếp tục chìm trong suy nghĩ.

Hình như cậu đã hiểu lý do tại sao Lâm Chúc lại đồng ý ở lại tắm suối nước nóng.

Khi cậu vẫn đang xoắn xuýt thì Lâm Chúc đã tháo dây buộc áo choàng tắm.

Tô Đoạn trơ mắt nhìn tấm lưng trần trụi hiện ra khi chiếc áo rơi xuống khỏi người hắn.

Là một yêu quái đã sống mấy nghìn năm, dáng người của Lâm Chúc thực sự hoàn hảo. Một lớp cơ bắp săn chắc nhưng không mất cân xứng phủ lên khung xương lưng, cánh tay rắn rỏi phồng lên, vì cởi đồ mà hơi phồng lên, vòng eo của hắn thon hơn bờ vai rộng, chính giữa sống lưng là một đường hõm sâu.

Da Lâm Chúc rất trắng, nhưng không phải kiểu nhợt nhạt không thấy mặt trời. Nó tinh tế và trắng nõn khỏe mạnh, làn da tốt đến nỗi khiến người ta không khỏi muốn vươn tay ra sờ.

"..." Tô Đoạn cố gắng dùng móng vuốt của mình đè móng vuốt khác, tự nhủ phải kiềm chế.

Chiếc áo tắm tiếp tục trượt xuống, để lộ cơ mông rắn chắc và đôi chân dài thẳng tắp. Tô Đoạn xấu hổ mà không thể dời ánh mắt, mãi đến khi Lâm Chúc bước xuống suối, làm gợn sóng dòng nước mà cậu vẫn chưa hoàn hồn, ngơ ngác mặc áo tắm rộng thùng thình đứng bên suối, ánh mắt đi theo hoàn toàn chìm vào nước.

Mặt nước bốc lên hơi nước nóng hầm hập, mờ ảo. Tô Đoạn phải cố gắng mở to mắt mới nhìn ra bóng dáng mờ mờ trong mặt nước.

"Tô Đoạn."

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông ngắt ngang đầu óc toàn có thể trắng như tuyết của Tô Đoạn.

Tô Đoạn giật mình, nghĩ lại vừa rồi mình chẳng tỏ rụt rè gì hết thì hai má lập tức nóng bừng, khẽ khàng "ơi" một tiếng.

Lâm Chúc: "Xuống nhanh đi, trời lạnh, đứng đó lâu sẽ cảm lạnh mất."

Vì đang ngâm mình trong nước, người đàn ông vốn cao hơn Tô Đoạn một cái đầu giờ phải hơi ngửa đầu nhìn cậu. Yết hầu gồ lên rõ ràng, những giọt nước lấp lánh đọng lại trên xương quai xanh và bờ ngực rắn chắc đều thấy rất rõ ràng.

Mái tóc dài sau gáy của người đàn ông uốn lượn nổi trên mặt nước. Từng sợi tóc đen nhánh tựa như dây leo sinh ra từ lòng nước, ướt đẫm, dao động theo dòng nước trôi đến trước người Lâm Chúc như muốn vờn quanh hắn, hoặc như kẻ săn mồi lặng lẽ vươn ra để bắt lấy con mồi, mang theo một bầu không khí khó tả thành lời.

Nghe thấy tiếng gọi của Lâm Chúc, Tô Đoạn dời ánh mắt khỏi sợi tóc vừa vặn trôi đến trước ngực Lâm Chúc, hơi lơ mơ gật đầu, rồi cởi áo tắm bước xuống nước.

Thật ra cậu hơi ngại ngùng. Không hiểu sao cơ thể mà hệ thống ghép cho cậu luôn mảnh khảnh gầy yếu. Tuy dáng vóc cân đối, nhưng dù thế nào cũng không có bao nhiêu cơ bắp, kém xa Lâm Chúc.

Lúc cởi áo, Tô Đoạn không dám nhìn Lâm Chúc, cúi đầu nhanh chóng rút dây thắt lưng rồi mặc chiếc quần lót trắng tinh chạy về phía suối nước nóng... Vì vậy cậu đã bỏ lỡ ánh mắt đột nhiên trầm xuống của Lâm Chúc khi chiếc áo tắm rơi xuống.

Tiếng nước khẽ vang lên. Tô Đoạn cũng chầm chậm bước xuống suối. Cậu không dám lại gần Lâm Chúc, chỉ đứng ở một khoảng cách vừa đủ gần nhưng không chạm vào nhau, cẩn thận ngẩng đầu nhìn Lâm Chúc.

Khóe môi người đàn ông hơi nhếch lên, đôi môi mỏng khẽ mím thành một đường cong mờ nhạt, như cười mà cũng không hẳn là cười. Hàng mi đen dài nhuốm chút hơi ẩm, làm đôi mắt đen thẳm phía dưới càng thêm sáng rõ.

Không hiểu sao nụ cười ấy khiến Tô Đoạn bỗng nhớ đến con cáo cuộn mình trên giường trước khi anh rời khỏi căn phòng cũng từng cười một cách kỳ lạ như vậy, da đầu cậu bỗng nhiên căng lên.

Để che giấu sự căng thẳng này, Tô Đoạn vươn tay bừa một hướng khuấy nước suối, nhỏ giọng nói: "Nóng quá."

Nước trong suối này quả thực rất nóng. Tô Đoạn dựa lưng vào tảng đá mát hơn một chút, cơ thể từ vai trở xuống chìm trong làn nước có nhiệt độ cao hơn nhiệt độ cơ thể, lần này thát sự có cảm giác như mình vào nồi.

Cơ thể cậu rất nhạy cảm. Dưới tác động của nhiệt độ cao, làn da ngâm trong nước suối đỏ ửng lên, đến cả vùng da lộ ra trên mặt nước cũng bị hơi nước làm hồng hào như vừa bị chà xát mạnh, dễ dàng khơi dậy bản năng SM trong lòng người khác.

- Khỏi phải nói ai đó vốn chẳng phải người.

Lâm Chúc cụp mắt, che đi ánh mắt chợt lóe lên rồi trầm xuống, khẽ ừ một tiếng, rồi nói: "Có đồ uống lạnh đấy, có thể uống thử."

Tô Đoạn ngước lên tìm kiếm, phát hiện chiếc khay đựng đồ uống ở bên cạnh Lâm Chúc. Từ chỗ cậu dù với tay cũng không với tới.

Cả hai đều không thích uống rượu nên thức uống được chuẩn bị là nước chanh. Nước vàng óng ánh được đựng trong chiếc ly thủy tinh trong suốt. Qua lớp sương mờ do hơi nóng hun ra vẫn có thể lờ mờ thấy những viên đá chưa tan hết trong ly.

Vị trí của đồ uống khá bất tiện, nhưng sức hấp dẫn của đá lạnh khiến Tô Đoạn do dự vài giây, rồi quyết định thử nhích về phía Lâm Chúc. Đoán chừng khoảng cách đã đủ bèn thận trọng vươn cánh tay gầy gò để lấy ly nước.

Mặt nước gợn sóng theo chuyển động của cậu, vang lên tiếng róc rách. Mái tóc dài của Lâm Chúc cũng trôi theo dòng nước, lướt đến bên cạnh anh, khẽ dán lên cánh tay đang ngâm dưới nước của cậu.

Tô Đoạn sững lại. Bàn tay đang vươn ra dừng giữa chừng. Cậu cúi đầu nhìn lọn tóc vừa lặng lẽ trôi tới.

Chính khoảnh khắc ngẩn người ấy, một sự cố ngoài ý muốn đã xảy ra.

Hòn đá dưới chân đột nhiên trở nên trơn trượt đến lạ. Trước khi Tô Đoạn kịp phản ứng thì cơ thể cậu đã mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước.

"A..."

Tô Đoạn kêu lên sợ hãi, chưa kịp nín thở chuẩn bị cắm đầu xuống nước thì đã rơi vào một cái ôm dày rộng nóng bỏng.

Đó là xúc cảm từ cơ thể của một người khác, giữa hai người không hề có lớp quần áo ngăn cách nên cậu có thể cảm nhận rõ sức căng rắn chắc từ khối cơ bắp. Sức nóng bao trùm từ nơi tiếp xúc, lan dần sang người Tô Đoạn khiến cậu còn nóng hơn lúc trước, nhịp tim đập rộn ràng, vang lên từng tiếng thình thịch như bị gắn thêm loa khuếch đại, từng tiếng thình thịch vang bên tai.

Cánh tay mạnh mẽ kia ôm chặt lấy bờ vai cậu, vòng qua lưng để giam chặt cậu trong lồng ngực. Tô Đoạn mở mắt, điều đầu tiên cậu nhìn thấy là mái tóc đen dài xõa sau vai người kia, phần tóc buông xuống mặt nước vẫn đang nhẹ nhàng lắc lư theo sóng.

Đầu cậu va nhẹ vào bờ vai vì căng thẳng mà trở nên cứng cáp của Lâm Chúc. Nhìn cơ thể gần ngay trước mắt, Tô Đoạn mới bừng tỉnh nhận ra mình dường như đã chủ động nhảy vào lòng Lâm Chúc.

Ừm... Nhưng bản thể của Lâm Chúc không ở đây, giờ chỉ có một mình người này, vậy chắc sao đâu nhỉ?

Cùng lắm thì chỉ bị che mờ chút xíu thôi, vẫn hoàn toàn phù hợp với các giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa...

Sau khi tự nghĩ thông suốt, Tô Đoạn bình tĩnh lại, đặt lòng bàn tay lên vai Lâm Chúc, chống tay để nâng người lên, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hơi nước khiến trán Tô Đoạn phủ một lớp mồ hôi mịn, làm tóc mái ướt nhẹp dính chặt vào trán, gây cảm giác vô tội. Đôi mắt trở nên trong veo sáng ngời hơn mọi khi vì được hơn nước hun. Khi chăm chú nhìn ai đó sẽ trông như toàn tâm toàn ý, chỉ chứa đựng một người duy nhất.

Như một bé nai con mới chào đời, kẻ săn mồi đã đưa hàm răng sắc nhọn đến bên cổ nó, rõ ràng có thể cắn đứt cổ nó, nhưng nai nhỏ vẫn không hề cảnh giác, còn khẽ kêu nỉ non với người sắp cắn cổ mình, đâu đâu cũng tỏa mùi hương thơm ngon hấp dẫn.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Tô Đoạn, đôi mắt đen của người đàn ông bỗng biến đổi. Một con chuyển thành màu vàng rực rỡ như ánh hoàng kim, con kia hóa thành màu xanh băng giá tựa như những tầng băng vỡ vụn đang trôi nổi. Đồng tử tròn trịa cũng dựng thẳng thành mắt thú, co rút thành một đường mỏng.

Cứ thế nhìn nhau, Tô Đoạn thấy đôi mắt thú kỳ dị nhưng xinh đẹp ấy tiến lại gần, cuối cùng dừng lại ở khoảng cách chưa đầy một ngón tay.

"Đợi được em rồi."

Nghe người đàn ông nói như vậy, sau đó đôi tay đặt trên eo cậu bất ngờ siết chặt, nhấc bổng cơ thể cậu lên. Một cái đầu nặng trĩu nhanh chóng gục xuống hõm vai cậu, như một con chó lớn đang cọ cọ, dụi dụi vào đó.

___17/12/2024.06:36:49.