NHÌN EM NGON GHÊ
Tô Đoạn cứ thế mơ màng ôm lấy một con cáo lớn hình người trong suối nước nóng.
Cậu bị Lâm Chúc bóp eo đặt lên đùi hắn. Mông bị ép chặt vào cơ đùi cứng như đá của Lâm Chúc, eo cũng bị ôm chặt cứng khiến cơ thể cậu buộc phải áp sát vào cơ thể kia một cách thân mật khắng khít, vai còn bị một cái đầu đè lên.
Tô Đoạn có cảm giác có trong khoảnh khắc mình giống như một con ếch nhỏ bị trói chặt trên bàn mổ, thân thể không thể tự chủ được, chỉ còn đôi tay có thể giãy giụa đôi chút, nói ra thì cậu cũng hơn con ếch ở điều này.
Lời của Lâm Chúc gần như đã vạch trần tất cả mọi chuyện.
Thật ra đúng như Lâm Chúc nghĩ, sau khi trở về, Tô Đoạn luôn giả ngu, một phần cũng vì cậu không biết phải giải thích thế nào.
Hệ thống từng nói tuyến thế giới mà cậu vào phần lớn sẽ không ảnh hưởng đến thế giới thực. Khi ấy vì đang gấp chuyện nuôi nhóc con nên Tô Đoạn cũng chẳng trăn trở nhiều. Để chăm sóc cho nhóc con tốt hơn, cậu gần như đã lộ hết mọi bí mật trước mặt Lâm Chúc tuổi còn nhỏ.
Hệ thống nói không thể để lộ thân phận giả của nhiệm vụ, nếu không sẽ bị trừ điểm trong lúc xếp hạng. Nhưng cậu là lộ khách quan, không biết có ảnh hưởng đến kết quả đánh giá nhiệm vụ không.
Các đánh giá bậc nhiệm vụ khác nhau thì điểm kinh nghiệm sẽ chênh lệch rất lớn. Đánh giá thấp nhất cậu từng nhận được là A, chỉ có ba ngàn điểm kinh nghiệm, nhưng nếu đạt S thì phần thưởng sẽ lên đến con số năm chữ số.
Hiện tại cậu đang rất cần kinh nghiệm, nên trong chuyện này đương nhiên Tô Đoạn phải tính toán thật kỹ càng.
Chịu thôi, tình yêu cũng cần phải có bánh mì để duy trì. Sau vài lần ví tiền trống rỗng, Tô Đoạn cảm nhận điều này sâu sắc hơn bao giờ hết.
Vì vậy, Tô Đoạn nghèo đến nỗi ví tiền chỉ còn hai con số vốn nên căng thẳng lúc này thì lại rất sai lúc mà lơ đễnh nghĩ vẩn vơ...
Mãi đến khi vai cậu lại bị dụi thì mới hoàn hồn.
Sau câu nói ấy, cục trưởng Lâm như mở ra một công tắc nào đó, gỡ bỏ chiếc mặt nạ lạnh lùng, bỗng hóa thành một nhóc lớn đòi yêu thương, liên tục dụi đầu vào hõm vai Tô Đoạn. Chẳng mấy chốc, hõm vai cậu bị cọ vừa ngứa vừa nóng.
Tô Đoạn giơ tay lên, xoa nhẹ sau đầu đối phương.
Lọt vào lòng bàn tay là những sợi tóc mềm mại, trượt qua kẽ tay hơi lành lạnh.
Tô Đoạn do dự một lát, đầu lưỡi lướt qua rất nhiều câu trả lời, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng thốt ra một câu: "... Về rồi à."
Trong cảm nhận của cậu, hàng nghìn năm dường như bị nén lại trong khoảnh khắc ngắn ngủi, không hề có cảm giác thực sự chia xa với Lâm Chúc. Nhưng trong thế giới của Lâm Chúc, hắn đã chờ đợi suốt mấy nghìn năm.
Tô Đoạn chưa từng trải qua cảm giác dành cả mấy nghìn năm chỉ để chờ một người, nhưng cậu lại từng có trải nghiệm không thể nói chuyện, chỉ có thể làm kẻ đứng ngoài quan sát thế giới trong suốt mấy nghìn năm ấy.
Thời gian như vậy, dù không có ai để mong ngóng gặp lại cũng sẽ vẫn có một nỗi cô độc không sao xua tan được. Lâm Chúc phải dằn nỗi nhớ cậu mà đợi chờ suốt ngần ấy năm, chắc hẳn là một sự cô đơn khó ai tưởng tượng nổi.
Nghĩ đến đây, Tô Đoạn bỗng sững lại.
Khi nghĩ về "người mình muốn gặp", không hiểu vì sao cậu bỗng cảm thấy trong lòng như có một khoảng trống.
Giống như có thứ gì đó vô cùng quan trọng đã bị cưỡng ép đào ra khỏi trái tim cậu. Cậu cố gắng nhớ lại nhưng dù thế nào cũng không thể nhớ ra.
Từ khi bắt đầu làm nhiệm vụ, cậu đã biết ký ức của mình không đầy đủ. Thế nhưng cái cảm giác đánh mất điều gì đó chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này.
Giống như một cánh cửa bị khóa chặt nào đó đột nhiên bị mở hé ra một khe hở, từng cảm giác bất an trào ra từ bên trong.
Tô Đoạn chậm rãi nhíu mày.
Đang lúc Tô Đoạn mải suy nghĩ về ký ức sai sai của mình, giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại vang lên bên tai cậu.
Người đó ngẩng đầu, đôi môi ấm áp gần như hôn lên vành tai cậu. Hơi thở ẩm nóng phả lên khiến vành tai Tô Đoạn tê dại. Giọng nói khe khẽ như thủ thi cất bên tai cậu: "Những chuyện của em..."
Nghe Lâm Chúc nhắc đến chủ đề nguy hiểm này, Tô Đoạn lập tức hoàn hồn, vứt hết cảm giác bất thường sang một bên. Tay đang nhẹ nhàng đặt trên đầu Lâm Chúc cũng bất giác siết chặt, tim như treo ngược trên không.
Nếu Lâm Chúc gặng hỏi cậu thì cậu phải trả lời thế nào đây...?
Hệ thống lxuất hiện đúng lúc, giọng điện tử đều đều vang lên trong lòng hắn: "Ký chủ, không được chủ động tiết lộ nhiệm vụ làm giả thân phận đâu nhé."
Tô Đoạn: "..."
Tô Đoạn càng sầu.
Ngay khi trái tim cậu cồn đang bồng bềnh giữa không trung thì giọng của người đàn ông lại cất lên: "... Tôi không hỏi nữa."
Tô Đoạn ngạc nhiên, trái tim run rẩy như được đặt về đúng chỗ, nhưng vẫn còn nhảy nhót bất an hai nhịp.
Hồi lâu sau, cậu mới nhỏ giọng ừm một tiếng, coi như trả lời Lâm Chúc.
Người đàn ông im lặng một lúc, rồi lại hỏi: "Nhưng em có thể hứa sau này sẽ không rời đi nữa không?"
Nghe câu hỏi này, Tô Đoạn trầm mặc.
Tuổi thọ của cậu trong thế giới này vốn không bằng Lâm Chúc. Dù cậu có hấp thu âm khí của Hạn Bạt, nhưng còn lâu mới có thể trường sinh. Sớm muộn gì cậu cũng sẽ rời đi trước. Quan trọng hơn cả là mỗi khi một nhiệm vụ kết thúc, đó lại là một lần chia ly.
Cậu không muốn lừa gạt Lâm Chúc, dẫu cho những lời nói dối ấy có thể giải thích.
"... Cả điều này cũng không thể hứa sao?" Sau một hồi im lặng, giọng nói khàn khàn của Lâm Chúc lộ rõ sự thất vọng không sao giấu được. Không cần nhìn cũng biết biểu cảm lúc này của hắn khó coi đến mức nào.
Tô Đoạn ấp úng mở lời: "Không, không phải-"
Cậu cố gắng sắp xếp câu từ: "Ai rồi cũng phải trải qua chia ly cả..."
"Nhưng sau chia ly, sẽ là gặp lại."
"Em có thể hứa với anh rằng lần nào em cũng rất cố gắng để tìm anh, được không?"
Khi từng câu từng chữ của Tô Đoạn thốt ra, cơ thể đang căng cứng của người đối diện dần thả lỏng. Im lặng không biết bao lâu mới bật ra một tiếng "Được" trầm khàn.
Tô Đoạn nhỏ giọng nói: "... Em thích anh."
Vì thế cánh tay của người đang ôm chặt cậu lập tức siết chặt eo cậu hơn, kéo cậu sát vào người. Vị trí ngẩng đầu lên của vậu vừa khéo áp vào nơi mềm mại của hắn, để cậu chân thực cảm nhận được thế nào mới gọi là "thích".
Mặt nước gợn sóng lăn tăn, chẳng biết qua bao lâu mới lặng yên lại. Làn hơi nước mịt mờ che giấu động tác của hai người trong nước, cũng khiến âm thanh hòa tan trong không khí trở nên mơ hồ.
Mãi đến khi nước đá trong ly đồ uống bên cạnh suối tan hết, vẫn không có ai đụng đến.
♥♥♥
Dù không làm đến bước cuối cùng, chỉ dùng tay giúp nhau, nhưng có lẽ vì trong lòng đã được giải tỏa khúc mắc, nên khi kết thúc, Tô Đoạn vẫn cảm thấy mệt mỏi như bị cuốn vào từng đợt sóng lớn. Cậu tựa vào ngực Lâm Chúc rồi ngủ quên lúc nào không hay, cũng không biết mình đã được đưa về phòng như thế nào.
Ngày hôm sau, sau khi tắm suối nước nóng, hai người bèn mang theo pháp khí chứa ma cọp vồ và vong quỷ trở về Cục Khoa Tuyên.
Đúng lúc đó, phó cục trưởng quen thân với Lâm Chúc đang cầm tập hồ sơ đi ngang qua, thấy cấp trên đã quay lại bèn niềm nở chào hỏi: "Chào cục trưởng Lâm!"
Rồi thuận miệng chào luôn trợ lý nhỏ tai tiếng của cục trưởng: "Chào trợ lý Tô! Nhiệm vụ thuận lợi chứ?"
Thực ra hỏi vậy cũng chỉ là những lời xã giao vô nghĩa. Cục trưởng tự mình ra tay với một nhiệm vụ chưa tới cấp S, nói thẳng ra là nghỉ dưỡng bằng công quỹ thôi.
Trong lòng phó cục trưởng nở nụ cười ẩn ý. Anh ta hỏi vậy thực chất là muốn thăm dò xem đời tư tình cảm của cục trưởng tiến triển đến đâu rồi...
Tô Đoạn đang cúi đầu nghịch đôi tai mềm mại như bông của con hồ ly nhỏ trong lòng, nghe tiếng bèn ngẩng lên, thấy nụ cười hiền từ (?) của phó cục trưởng, cậu cũng mỉm cười, mắt hơi cong lên: "Thuận lợi lắm, cảm ơn anh quan tâm ạ."
Phó cục trưởng vẫn giữ nguyên nụ cười xã giao: "Vậy thì chúc—"
Khoan đã?!
Cái thứ lông xù trắng mềm như bánh gạo nếp trong lòng trợ lý Tô là gì vậy?
Chẳng phải đó là con hồ ly mà cục trưởng Lâm nuôi ư?
Dù nó nhỏ hơn không chỉ một cỡ, nhưng đôi mắt hai màu đặc trưng và ánh nhìn lạnh lùng chứa khinh bỉ nhìn phó cục trưởng, anh ta chắc chắn không thể nhận nhầm!
Phó cục trưởng: ???
Sao hồ ly nhà cục trưởng bỗng nhiên lại thu nhỏ thế này, còn ngoan ngoãn nằm trong lòng người khác như một chú chó nhà dễ bảo? Đây vẫn là con hồ ly cao ngạo, lạnh lùng, không cho ai ngoài cục trưởng chạm vào sao?
Đúng là ảo ma canada shizuka... Hay mắt anh ta mù rồi?
Nhưng trên thực tế, với phó cục trưởng cùng các nhân viên ngây thơ của Cục Khoa Tuyên, những chuyện khiến họ "mù mắt" thực sự vẫn còn đang ở phía sau.
___17/12/2024.10:53:33.