“Đăng Minh, thật ra cậu có thể về rồi. Bình thường công việc trực nhật này là của tớ.”
“Không phải nói hôm nay đến bàn của chúng ta trực lớp sao?”
Lúc nãy khi tan học lớp trường đến nhắc Gia Bảo trực nhật nên hắn tưởng là bao gồm cả hắn.
“Tớ có thể làm một mình được.”
“Bình thường sau giờ tan học đều sẽ cử một người ở lại dọn dẹp à?” Ở trường cũ của Đăng Minh có lao công dọn dẹp nên những công việc như thế này hắn chưa bao giờ làm.
“Không.”
Gia Bảo chần chừ một lúc rồi mới trả lời: “Bình thường đều là tớ làm.”
“Một mình cậu hả?” Đăng Minh đang lau bảng thì dừng lại quay đầu nhìn Gia Bảo.
Cậu cảm thấy hắn đang nhìn mình thì gật đầu trả lời hắn: “Ừ.”
“Chỉ một mình cậu thôi sao? Sao người khác không làm? Họ cũng đi học mà?”
Từ sáng đến giờ dựa vào thái độ của người trong lớp Đăng Minh cũng đã mơ hồ đoán ra rằng Gia Bảo đang bị cả lớp cô lập.
Thật ra là lúc trước công việc trực nhật sẽ được phân công, mỗi ngày một bàn trực nhật. Nhưng từ khi Gia Bảo xảy ra chuyện với Đinh Mạnh hắn đã nói với cả lớp công việc trực nhật suốt năm lớp 9 này đều do cậu phụ trách.
“Tớ bị phạt... do đánh nhau.” Gia Bảo nhẹ nhàng cho Đăng Minh một lý do.
Đăng Minh nhìn con người gầy gò trước mặt hắn, bàn tay cậu mảnh khảnh, cổ tay nhỏ xíu. Chỉ sợ là đánh người thì thứ đau đầu tiên sẽ là tay cậu. Trên người thì toàn là vết bầm tím vậy mà dám tự tin bịa chuyện bị phạt do đánh nhau.
Đăng Minh im lặng cũng không hỏi tiếp nữa, không liên quan tới hắn.
Đăng Minh vốn không phải là người thích lo chuyện bao đồng, cũng chẳng phải là người mang ước mơ vĩ đại sẽ khiến cả thế giới trở nên hạnh phúc. Hôm qua hắn đưa thuốc cho Gia Bảo là vì hắn thấy cậu bị thương, hắn có rất nhiều thuốc, nghĩ cậu cũng đang cần nên đưa cho cậu một lọ. Sáng nay giúp Gia Bảo là vì đám người kia qua ồn ào, hắn chỉ muốn có người dẫn hắn ra ngoài hít thở một chút. Nền tảng giáo dục tốt từ nhỏ đã biến hắn thành một người tử tế, tất cả hành động tốt đẹp của hắn đều xuất phát từ tính cách chứ không phải đối đãi đặc biệt với bất kỳ ai, với Gia Bảo cũng thế.
Hắn không muốn can thiệp quá sâu vào câu chuyện của một người chỉ mới gặp hai lần. Mà hình như hắn còn không biết tên của cậu.
Đăng Minh đặt đồ lau bảng vào chỗ cũ bước về phía Gia Bảo. Nghe thấy tiếng chân Gia Bảo đang quét lớp ngẩng đầu lên: “Cảm ơn cậu đã lau bảng giúp tớ, cậu cứ về trước đ…”
“Lâm Gia Bảo.” Đăng Minh nhìn vào bảng tên trước ngực cậu, đột nhiên đọc thành tiếng.
Gia Bảo bất ngờ, từ sáng đến giờ hình như cậu quên giới thiệu tên cho Đăng Minh. Những học sinh trong lớp đều chế giễu cậu là “đồ ẻo lã” cũng không có ai gọi tên cậu.
“Gia Bảo.” Đăng Minh đọc cái tên này một lần nữa, giọng của hắn rất nhẹ.
Hắn nhớ người bạn thân thiết của ba, mẹ hắn có một người con tên “Gia Bảo”, cậu bé đó mất tích năm ba tuổi.
“À… tớ xin lỗi. Từ hôm qua đến giờ vẫn chưa giới thiệu tên cho cậu.” Gia Bảo đột nhiên nở nụ cười tươi, hình như đó là nụ cười đầu tiên của cậu suốt cả tuần qua: “Chào cậu, tớ là Lâm Gia Bảo.”
Đăng Minh lúc nãy đã tính đi về luôn nhưng rồi nhìn nụ cười sáng lạn của thiếu niên, hắn cảm thấy mình có thể ở lại đợi cậu thêm một chút, chiếu theo lẽ thường tình thì biết tên của nhau cũng coi như là quen biết nhau rồi… dù sao thì hắn cũng là người lịch sự, tử tế mà.
Đăng Minh vốn chỉ định ngồi đợi người bạn cùng bàn mới quen này một chút, nhưng thấy cậu yếu ớt như thế, chẳng biết khi nào cậu mới làm xong, hôm nay là thứ bảy Gia Bảo nói cậu cần phải lau sàn nhà vì vậy hắn đã đi lấy xô nước và giặt cây lau nhà cho cậu, trong lúc đợi Gia Bảo lau lớp Đăng Minh mang rác đi đổ. Khi hắn quay lại thì thấy Gia Bảo đang chật vật đẩy xô nước dơ vào phòng vệ sinh. Hắn ước tính đơn giản một chút xem nhấc Gia Bảo bằng một tay hay cái xô đầy nước kia lên sẽ nhẹ hơn. Thật chẳng biết hôm qua người này một mình lau dọn cả cái biệt thự rộng lớn như thế nào. Gầy ốm như thế thì có thể làm được gì chứ? May mà có người tử tế như hắn ở đây…
Khi bọn họ ra về hoàng hồn cũng đã trở nên nhạt màu. Gia Bảo im lặng đi bên cạnh Đăng Minh, dọc theo con đường từ trường ra đến cổng là một hàng cây xanh dài. Hiện tại đang là mùa thu, lá cây đã chuyển vàng, trên cành cây lá vàng sơ xác. Áng chiều tà hồng nhạt xuyên qua kẽ lá chiếu từng giọt lấp lánh xuống bả vai Đăng Minh, nửa bên sườn mặt của hắn cũng ngập trong ánh sáng dịu dàng. Giờ này học sinh đã tan trường hết rồi, dường như trong khuôn viên chỉ còn hai người bọn họ. Yên tĩnh đến mức Đăng Minh có thể nghe thấy tiếng hít thở của người bên cạnh. Một làn gió thu nhẹ nhàng thổi qua, trong không khí lưu lại thoang thoảng mùi của hoa nhài và thuốc bắc.
Gia Bảo đã nhìn nửa gương mặt chìm trong áng chiều tà của Đăng Minh rất lâu, cậu có cảm giác hắn là người đẹp nhất cậu từng gặp, trong đó bao gồm cả những diễn viên cậu thấy trên chiếc TV cổ lỗ sỉ ở nhà. Đột nhiên Đăng Minh cũng quay sang nhìn cậu, chạm mắt với hắn khiến Gia Bảo chột dạ đôi chút. Đáng lẽ cậu nên quay đi nhưng không hiểu vì sao khoảnh khắc này cậu lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ, chưa từng có ai giúp cậu trực nhật rồi cùng cậu đi về trong áng chiều tà như thế này. Đăng Minh là người đầu tiên, Gia Bảo là người không biết che giấu cảm xúc, cuộc sống của cậu khó khăn nên bình thường ánh mắt cậu lúc nào cũng buồn, như một đại dương tuyệt đẹp bị mây mù giăng kín. Hiện tại cũng vậy, cậu không thể che giấu được nụ cười trên môi, hoàng hôn dịu dàng dường hôm nay như có thể xua tan đi mây mù trong mắt cậu, dẫu biết chỉ sớm nữa thôi hoàng hôn sẽ tàn và bầu trời chỉ còn lại đêm đen. Dù vậy thì Gia Bảo đã trộm ghi nhớ khoảnh khắc này, để những lần sau, khi ngắm hoàng hôn buông xuống trên con đường thu cậu sẽ len lén nhắm nháp được một chút vui vẻ.
“Đăng Minh à.” Giọng nói trong trẻo của thiếu niên nhẹ như một chiếc lông hồng cọ vào tai hắn: “Cảm ơn cậu.”
Đăng Minh cảm thấy tim mình như tan trong khoảnh khắc này.
Dù là một người tử tế thì cũng hạnh phúc khi nhận được lời cảm ơn nhỉ?
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***