Chợt nhớ lại một lần trước đây, khi tôi đi du lịch về.
Giữa mùa hè, trời cũng mưa tầm tã thế này.
Tôi khó khăn lắm mới gọi được xe về đến khu nhà.
Vừa bước xuống xe đã chạy vội vào thang máy, nhưng người vẫn ướt như chuột lột.
Khi về đến nhà, Trần Thuật nhìn tôi, lông mày nhíu chặt lại.
Trông anh ấy có vẻ không vui.
Đợi tôi thay đồ xong đi ra, anh ấy đưa cho tôi một cốc trà gừng nóng hổi.
Bình thản nói:
“Lần sau nhớ báo trước cho anh, để anh ra đón em.”
Nhưng tôi luôn cảm thấy giữa chúng tôi chẳng hề thân thiết.
Ngoài tờ giấy đăng ký kết hôn, chúng tôi chẳng là gì của nhau cả.
Trần Thuật không để tôi chờ lâu.
Chắc bố tôi đã nói luôn cả số hiệu chuyến bay cho anh ấy.
Giữa cơn mưa tầm tã, anh ấy cầm một chiếc ô màu đen, đội mưa gió tiến về phía tôi.
Đôi giày da của anh ấy dẫm lên vũng nước, ống quần bị ướt sũng, dính chặt vào da.
Chiếc ô khẽ nghiêng đi, để lộ đôi mắt sắc lạnh, xa cách cùng hàng lông mày tinh tế của anh.
“Xin lỗi, anh đến muộn rồi.”
Tim tôi bỗng chùng xuống một nhịp.
Tôi nhấc tà váy, chui vào trong chiếc ô của anh.
“Không muộn đâu.”
Trên đường về xe, anh ấy nghiêng hẳn ô về phía tôi, để tôi không bị ướt.
Kết quả là quần áo anh ấy thấm nước hết cả.
Anh cởi áo vest ra, nhưng chiếc sơ mi bên trong cũng ướt đẫm, dính chặt lấy thân hình săn chắc, để lộ những đường nét mờ mờ ẩn hiện.
Trong hộc để đồ có sẵn một chiếc khăn khô.
Tôi với tay lấy, cúi người về phía anh, định lau đi những giọt nước trên mặt.
Trần Thuật hơi sững lại, lúng túng nhận lấy chiếc khăn.
“Để anh tự làm cũng được.”
Lại tránh né tôi.
Rõ ràng ướt đến thế rồi còn bày đặt.
Tôi bực mình, túm lấy cổ áo của anh, cứng giọng:
“Ướt sũng thế này, cởi ra luôn đi.”
Anh ấy giật mình ngẩng lên, ánh mắt thoáng chút hoảng loạn.
“Không cần đâu, sắp về đến nơi rồi.”
“Cần chứ! Nếu anh không cởi, em giúp anh cởi.”
Vừa nói, tôi vừa trèo sang ghế lái.
Không gian chật chội khiến anh ấy phải điều chỉnh ghế lùi về sau một chút.
Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Ngón tay chạm vào chiếc cúc áo sơ mi.
Bất chợt nhận ra, trái tim của anh ấy cũng đang đập loạn nhịp, như mất kiểm soát.
Trần Thuật ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thẳm dán chặt vào tôi, không rời lấy một giây.
Như có một sức mạnh vô hình thôi thúc, tôi cúi xuống—
Đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh ấy.
Anh ấy cứng đờ người, hai tay buông thõng, không dám động đậy.
Đã hôn rồi, thì tới luôn vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tung-buoc-tiep-can-em/6.html.]
Tôi mặt dày, hôn thêm một cái lên cằm anh ấy.
Tiếng thở dốc nặng nề vang lên.
Ngay giây tiếp theo, anh ấy dùng một tay giữ chặt sau gáy tôi, hôn lên môi tôi.
Tiếng mưa rơi lộp độp trên cửa kính xe, không gian mờ ảo dưới ánh đèn vàng nhạt, chẳng thể soi rõ khung cảnh bên trong.
Chỉ có những bóng cây ngoài kia, chao đảo trong gió mưa, như muốn nói điều gì đó rồi lại thôi.
Nụ hôn của Trần Thuật ngày càng mãnh liệt, gần như cuồng nhiệt chiếm đoạt.
Đầu óc tôi quay cuồng, mơ hồ như mất kiểm soát.
Phía sau lưng bị ép chặt vào vô lăng, đau nhức nhưng tôi chẳng để tâm.
Đến khi anh ấy thở hổn hển buông tôi ra, đôi môi tôi đã tê rần.
Anh siết chặt tôi vào lòng, giọng khàn khàn:
“Xin lỗi…”
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất:
“Về nhà trước đã.”
10
Trần Thuật lái xe như bay trên đường về nhà.
Vừa vào đến nhà, anh ấy bảo tôi đi tắm trước.
Khi tôi tắm xong bước ra, anh ấy đã thay quần áo, thậm chí còn nấu xong bữa tối.
Tôi chọn một chai rượu vang đỏ từ tủ rượu, quay lại hỏi anh:
“Anh có muốn uống không?”
Anh liếc nhìn tôi:
“Em muốn uống à?”
Giống như tối hôm đó, anh đã chủ động thừa nhận việc lấy trộm váy ngủ của tôi.
Đêm nay, tôi muốn anh chủ động thừa nhận rằng, anh thích tôi.
Trần Thuật gật đầu:
“Được, vậy anh uống cùng em.”
Trên bàn ăn, anh rót cho tôi nửa ly rượu vang đỏ.
Rồi nhẹ nhàng hỏi:
“Tại sao không đợi anh đến đón em?”
“Nhớ anh thôi mà.”
Động tác của Trần Thuật khựng lại, dường như không tin vào tai mình.
Tôi lấy hết can đảm hỏi anh ấy:
“Chẳng lẽ anh không nhớ em sao?”
Anh ấy nghiêm túc gật đầu.
Bữa cơm hôm đó, chẳng ăn được bao nhiêu, nhưng rượu thì uống gần hết.
Không biết là do men rượu hay ánh mắt anh ấy cứ dán chặt lấy tôi, mà mặt tôi nóng bừng lên.
Nhất Phiến Băng Tâm
Tôi không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình, cứ liên tục nhớ đến nụ hôn trong xe.
Ăn xong, Trần Thuật dọn dẹp bàn, sau đó cắt một đĩa trái cây, ngồi cạnh nhìn tôi ăn.
Ánh mắt anh ấy như muốn xuyên thấu cả người tôi.
Nhưng dáng ngồi lại hết sức nghiêm chỉnh.
Những ngón tay đặt trên đầu gối khẽ cử động.
Tôi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói:
“Muốn nắm thì nắm đi.”
Rồi trực tiếp nắm lấy tay anh ấy.