Từng Bước Tiếp Cận Em

Chương 7



Lòng bàn tay của Trần Thuật rất ấm.

 

Do thường xuyên tập thể hình, da tay anh ấy có một lớp chai mỏng.

 

Tiếng tivi phát cái gì đó tôi chẳng còn để tâm nữa.

 

Đầu ngón tay tôi khẽ vuốt nhẹ lòng bàn tay anh ấy.

 

Cả người Trần Thuật run lên.

 

Tai lập tức đỏ bừng.

 

“Niên Niên—”

 

“Muốn hôn không?”

 

Ánh mắt anh ấy dừng lại trên đôi môi tôi.

 

Vừa định gật đầu, tôi đã vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn mạnh lên môi.

 

Có điều— 

 

Lực hơi mạnh quá.

 

Nụ hôn vừa rồi có hơi mạnh tay.

 

Mặt tôi đỏ bừng khi buông anh ấy ra.

 

“Muốn hôn thì cứ hôn.” 

 

Tôi muốn dùng hành động để nói với anh ấy rằng— 

 

Muốn làm gì thì cứ làm. 

 

Đừng lúc nào cũng phải kìm nén bản thân như thế. 

 

Nhưng Trần Thuật lại bị nụ hôn của tôi làm cho bối rối. 

 

Ánh mắt chạm nhau, trong đôi mắt sâu thẳm ấy tràn ngập khao khát mãnh liệt. 

 

Khiến tôi có chút hoảng sợ. 

 

Tôi buông tay anh ấy ra, đứng dậy. 

 

“Em về phòng đây—” 

 

Chưa kịp dứt lời, Trần Thuật đã kéo tôi mạnh trở lại. 

 

Tôi ngã nhào vào lòng anh ấy, tim đập thình thịch. 

 

Còn chưa kịp phản ứng, Trần Thuật đã dùng một tay ôm lấy gáy tôi, nghiêng đầu, hôn tôi lần nữa. 

 

Mùi hương quen thuộc từ cơ thể anh ấy xộc thẳng vào đầu óc tôi, chiếm lấy mọi giác quan. 

 

Ý thức của tôi như bị nhấn chìm trong cơn sóng đam mê cuộn trào. 

 

Bờ vai anh ấy trở thành chiếc phao duy nhất để tôi bấu víu. 

 

Ngay khi tôi gần như không thể thở nổi nữa, Trần Thuật mới buông tôi ra. 

 

Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt dọc theo eo tôi. 

 

Giọng anh khàn khàn, trầm thấp:

 

“Được chứ?” 

 

Tôi nhìn anh ấy, nhẹ nhàng gật đầu.

 

11 

 

Trong phòng ngủ, đèn đầu giường đã tắt. 

 

Bên ngoài, tiếng mưa rơi ào ào, giống hệt nhịp tim dồn dập của tôi và Trần Thuật khi áp sát vào nhau. 

 

Bóng tối khiến tôi không nhìn rõ gương mặt anh ấy, nhưng cũng chính điều đó lại cho tôi thêm dũng khí. 

 

Những nụ hôn ấm áp của anh ấy nhẹ nhàng lướt từ cổ tôi rồi chậm rãi đi xuống. 

 

Yết hầu của Trần Thuật khẽ chuyển động, mặc tôi “bắt nạt” anh ấy. 

 

Tôi cố tình dừng lại, hỏi anh ấy: 

 

“Trần Thuật, anh có thích em không?” 

 

Giọng anh khàn khàn, đáp nhẹ: 

 

“Thích, rất thích.” 

 

“Từ khi nào?” 

 

“Từ rất, rất lâu rồi.” 

 

Tôi tức quá, cắn anh ấy một cái. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tung-buoc-tiep-can-em/7.html.]

“Vậy sao anh không nói? Lúc kết hôn còn để em ngủ một mình nữa?!” 

 

Anh ấy khẽ kêu lên vì đau, đưa tay xoa xoa tóc tôi, giọng trầm xuống: 

 

“Bởi vì anh không chắc… liệu em có ghét anh không.” 

 

“Anh đúng là đồ xấu xa biết đổ lỗi! 

 

“Rõ ràng là anh từ chối em trước, em buồn suốt bao lâu, anh có biết không?!” 

 

Anh ấy khẽ thở dài, ánh mắt đầy áy náy: 

 

“Xin lỗi… Khi đó anh lợi dụng lúc em yếu đuối nhất để cưới em về. 

 

“Tâm tư của anh rất đê tiện, không thể kiểm soát được bản thân. 

 

“Nếu em biết lúc ngồi ăn cơm cùng em, trong đầu anh nghĩ gì, chắc chắn em sẽ thấy anh thật ghê tởm.” 

 

Tôi cúi xuống, hôn nhẹ lên chỗ vừa cắn khiến da anh đỏ ửng. 

 

Hơi thở của Trần Thuật chợt nghẹn lại. 

 

Anh ấy vòng tay qua eo tôi, dùng chút lực, đè tôi xuống dưới. 

 

Một tay chống bên gối, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi.

 

“Anh tự lừa dối mình rằng, chúng ta vẫn còn rất nhiều, rất nhiều thời gian. 

 

“Rồi sẽ có một ngày, em chấp nhận anh. 

 

“Nhưng hôm đó, vô tình nghe được em gọi điện tham khảo luật sư về chuyện ly hôn… 

 

“Anh sợ hãi. 

 

“Anh cố ý để cuốn nhật ký mở trên bàn, mong em nhìn thấy rồi đến chất vấn, mắng chửi hay đánh anh cũng được. 

 

“Nhưng em chẳng làm gì cả. Điều đó càng khiến anh hoảng loạn hơn.” 

 

Tôi nắm chặt lấy bàn tay đang trượt dần xuống của anh, tức giận nói: 

 

Nhất Phiến Băng Tâm

“Giỏi nhỉ, lại còn lén nghe lén em gọi điện à! 

 

“Hừ, em đã chuẩn bị sẵn đơn ly hôn rồi đấy, định ly—” 

 

Chưa kịp nói hết từ “hôn,” Trần Thuật đã cúi xuống, dùng nụ hôn bịt chặt miệng tôi. 

 

Anh thì thầm, giọng khàn khàn đầy kiên quyết: 

 

“Không được. Anh không đồng ý. 

 

“Em muốn phạt anh thế nào cũng được, nhưng đừng bao giờ nhắc đến hai từ đó.” 

 

Men rượu làm tôi thêm bạo dạn. 

 

Tôi chỉ tay vào anh: 

 

“Đây là anh nói đấy nhé, không được chối đấy.” 

 

Trần Thuật gật đầu, giọng trầm thấp: 

 

“Ừ, là anh nói.” 

 

Tôi đẩy anh ra, vươn người bật đèn ngủ lên. 

 

Rồi chui vào chăn, cúi xuống nhặt chiếc váy ngủ rơi dưới đất, ném thẳng vào người anh. 

 

“Nè, anh đã làm gì với chiếc váy ngủ này thì bây giờ làm lại cho em xem đi!” 

 

Ánh mắt Trần Thuật tối sầm lại, lấp lánh sự nguy hiểm đầy mê hoặc. 

 

Những vết đỏ mờ trên vai và n.g.ự.c anh vẫn chưa kịp tan đi. 

 

Anh khẽ cười, nắm lấy cổ tay tôi, giọng khàn khàn vang lên: 

 

“Niên Niên, em chắc đây là đang phạt anh à?” 

 

“Đương… đương nhiên rồi!” 

 

Nửa tiếng sau. 

 

“Không phải nói là phạt anh sao? Sao nhanh thế đã xin tha rồi? Vợ yêu cứng đầu quá, lại đây hôn cái nào.” 

 

Không biết từ lúc nào, mưa ngoài cửa sổ đã tạnh. 

 

Nhưng âm thanh trong căn phòng nhỏ ấy vẫn chưa hề dừng lại. 

 

Trần Thuật nói rằng, sau này sẽ không viết nhật ký nữa. 

 

Những điều muốn nói, những việc muốn làm, anh sẽ để tôi biết hết, không giấu giếm bất cứ điều gì. 

 

Tôi gối đầu lên cánh tay anh, chìm vào giấc ngủ sâu.

 

Anh ấy nói đúng. 

 

Chúng tôi còn rất nhiều, rất nhiều thời gian để yêu nhau.