Ngoại truyện: Trần Thuật
1
Lần đầu tiên tôi gặp Tống Cẩm Niên.
Cô ấy bước vào nhà, mang theo nụ cười rạng rỡ dưới ánh nắng mùa hè.
Chói lòa đến mức không chân thực.
Nhưng bên cạnh cô ấy lại có một cậu con trai.
Thật chướng mắt.
Tôi chỉ khẽ gật đầu chào cô ấy rồi rời đi.
Thậm chí còn không mở lời chào hỏi.
Tôi đã nghe chú Tống nhắc nhiều về con gái của ông ấy.
Chú rất cưng chiều cô ấy.
Và sau khi gặp cô ấy, tôi cũng muốn được cưng chiều cô ấy như vậy.
Nhưng tôi không xứng.
Ít nhất là lúc đó, tôi không xứng.
Tôi có thói quen viết nhật ký.
Có lẽ, Tống Cẩm Niên sẽ chẳng bao giờ biết rằng:
Cuốn nhật ký đầu tiên và cây bút máy đầu tiên của tôi là do cô ấy tặng.
Cô ấy có rất nhiều đồ dùng học tập.
Những món không dùng đến thì dọn dẹp, gửi cho chú Tống để mang tặng những đứa trẻ nghèo như tôi.
Khi nhận được những cuốn vở in hình các cô gái hoạt hình dễ thương ấy, tôi đã sững người mất một lúc lâu.
Trong đó có một cuốn, là nhật ký của cô ấy.
Tôi biết, đọc nhật ký của người khác là rất bất lịch sự.
Nhưng tôi thật sự không cố ý.
Vì đó là cuốn sổ duy nhất trông bình thường, không có mấy hình vẽ lòe loẹt.
Lật trang đầu tiên, là nét chữ thanh thoát của một cô gái—
【Ngày 1 tháng 9, trời nắng.
Khai giảng rồi, mình đã mua một cuốn sổ mới, quyết định sẽ chăm chỉ viết nhật ký.
Hy vọng năm nay thành tích của mình sẽ được cải thiện một chút.
Bố hứa với mình rằng, chỉ cần tiến bộ dù chỉ một hạng thôi, bố sẽ đồng ý cho mình cùng Tiểu Ngô đi du lịch Nepal!
Mình nhất định sẽ làm được, cố lên!】
Cuốn nhật ký dày cộp ấy, cô ấy chỉ viết đúng một trang.
Nhưng chuyến đi Nepal đó, chắc cô ấy đã đi không biết bao nhiêu lần rồi nhỉ?
Tôi giống như kẻ khao khát một câu chuyện cổ tích mà mình mãi chẳng thể chạm tới.
Không hiểu sao, tôi cầm lấy cây bút máy màu đỏ tươi của cô ấy, bắt đầu viết tiếp ở trang thứ hai.
Cứ như thế, tôi có thể rút ngắn khoảng cách với thế giới của cô ấy một chút.
2
Tôi và chú Tống vẫn giữ liên lạc với nhau.
Thỉnh thoảng tôi ghé nhà chú để thăm hỏi.
Nhưng rất ít khi gặp cô ấy.
Tôi cười nhạo bản thân mình—một kẻ si tâm vọng tưởng.
Thế nhưng, nếu không cố gắng, làm sao biết mình có thể đứng cạnh cô ấy hay không?
Nhưng ông trời lại trêu đùa tôi một cách tàn nhẫn.
Gia đình chú Tống phá sản.
Chú bị chính người mình tin tưởng lừa gạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tôi đã huy động tất cả số tiền và các mối quan hệ mình có để cứu lấy nhà họ Tống.
Chú Tống nói rằng, món ân tình này quá lớn, chú không thể gánh nổi.
Và tôi—một cách đê tiện và đáng xấu hổ—đã cầu hôn cô ấy.
Chú Tống không đồng ý.
Nhưng chính Tống Cẩm Niên là người đẩy cửa phòng làm việc bước vào, nói rằng cô ấy đồng ý.
Tôi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào cô ấy.
Chỉ khi nghe thấy tiếng bước chân của cô ấy tiến lại gần, tôi mới mở miệng, ngập ngừng cất tiếng cầu hôn.
Tôi đang đánh cược.
Và tôi đã thắng.
Nhưng tôi không thể tha thứ cho chính mình.
Ngày cưới với Tống Cẩm Niên, cô ấy mặc váy cưới trắng tinh khôi, bước về phía tôi như một nàng công chúa.
Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, tôi cảm giác như câu chuyện cổ tích đã trở thành sự thật.
Nhưng tôi không phải là chàng hoàng tử cao quý, cũng chẳng phải là hiệp sĩ chính nghĩa nào cả.
Tôi chỉ là kẻ hầu tầm thường, đã thầm khát khao cô ấy từ rất lâu.
Tôi phải làm sao để cô ấy biết rằng, chỉ cần cô ấy muốn, tôi có thể làm nô lệ cho cô ấy suốt đời?
Tất cả mọi người đều chúc phúc cho tôi.
Không ai phát hiện ra bàn tay đang buông thõng bên người tôi khẽ run lên không kiểm soát được.
3
Buổi tối hôm đó, tôi nhìn gương mặt mộc mạc của cô ấy dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ.
Nhất Phiến Băng Tâm
Cả cơ thể tôi như sôi trào.
Cô ấy rất căng thẳng.
Ánh mắt nhìn tôi luôn lảng tránh.
Làm sao tôi nỡ chạm vào cô ấy đây?
Tôi cố gắng trấn an, nói cô ấy đừng sợ tôi.
Nhưng dường như chẳng có tác dụng gì cả.
Giữa chúng tôi, mọi sự gần gũi đều trở nên khách sáo và xa lạ.
Không có bất kỳ tiến triển nào.
Cô ấy thích du lịch, tôi chưa bao giờ hỏi về lịch trình của cô ấy.
Chỉ có một lần, khi cô ấy ra ngoài, quên không thu quần áo phơi ngoài ban công.
Cô ấy nhắn tin nhờ tôi cất vào phòng giúp.
Tôi chạm vào lớp vải mềm mại, mỏng nhẹ ấy.
Đáng xấu hổ là… tôi đã cương cứng.
Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất—
Cô ấy có nhiều món đồ giống nhau như thế, thiếu một chiếc chắc cũng không phát hiện ra đâu nhỉ.
Lòng tham của con người là vô đáy.
Tôi nảy sinh một suy nghĩ xấu xa:
Nếu cô ấy phát hiện ra, tìm tôi để đối chất…
Vậy thì tôi cứ làm liều luôn cho xong.
Tôi đã kìm nén quá lâu, dường như sắp trở thành kẻ biến thái mất rồi.
Nhưng cô ấy, cái cô gái ngốc nghếch ấy…
Thật sự chưa từng phát hiện ra điều gì.