Ta không đáp lời, ta định nói dối để bà yên lòng tĩnh dưỡng, nhưng không thốt nên lời.
Bởi bà không chỉ là phu nhân tướng phủ, là mẫu thân của Triệu Phùng Sinh, là bà bà tương lai của ta, mà còn là người từng cầm thương nơi chiến trường g.i.ế.c giặc.
Bà muốn biết, ta không nỡ giấu.
Phu nhân thở dài, nơi khóe môi hiện lên một nụ cười khổ.
“Chiêu Chiêu, ta muốn xem thương pháp của con đã luyện đến mức nào rồi.”
Vậy là ta dìu bà ra hậu viện.
Bà khoác áo choàng, đứng đó như lần đầu tiên dạy ta cầm thương.
Bốn năm qua, từ những bước chập chững lộn xộn ban đầu, nay ta đã có thể thi triển chiêu thức như nước chảy mây trôi.
Bà mỉm cười dịu dàng.
Nhìn ta, cũng là đang nhìn lại chính mình năm xưa.
Bà hỏi: “Chiêu Chiêu, con muốn ra chiến trường không?”
Ta ngẩn người, tay cầm thương khẽ run.
Hôm sau, Triệu phu nhân gắng gượng thân thể bệnh nặng tiến cung.
Lúc trở về, bà cầm theo thánh chỉ, vẫy tay gọi ta.
Trong thánh chỉ, ta được phong làm tướng lĩnh, lập tức ra tiền tuyến.
Triều đình một phen xôn xao, phản đối rầm rộ, phần lớn là do chưa từng có tiền lệ nữ nhi ra chiến trường.
Hoàng đế nghe ba ngày oán than dậy trời, chỉ nhàn nhạt phán một câu:
“Vậy thì hai vị khanh gia ồn ào nhất hãy cùng toàn bộ nam đinh nhà mình ra chiến trường đi.”
Thế là tiếng phản đối biến mất.
Triệu Phu nhân nghe tin, cười khẽ hai tiếng: “Năm đó lúc hắn còn là hoàng tử, từng nói sẽ giúp ta lấy thân nữ nhi ra chiến trường, không làm được. Nay xem ra, cũng chẳng phải chuyện gì khó.”
Dứt lời, bà ho ra hai ngụm máu.
Ta lau nước mắt, nói: “Vậy nên phu nhân phải mau chóng khoẻ lại, để còn thấy ta c.h.é.m đầu giặc, khải hoàn trở về.”
Phu nhân gật đầu.
Nhưng thân thể bà vẫn ngày càng tệ, đến đầu đông năm thứ ba, bà ho ra một chậu máu.
Triệu Phùng Sinh bón từng ngụm t.h.u.ố.c cho bà, nhưng bà đã không còn nuốt nổi.
Hắn nghẹn ngào, vẫn cố chấp sắc thuốc, bà nôn một ngụm, hắn lại bón thêm một ngụm khác, cho đến khi bà gắng gượng uống xong theo lời dặn của đại phu.
Hắn vô cùng sợ hãi, như cái lần Triệu tướng quân qua đời, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta không buông.
Tối đó, một vị khách không mời mà đến.
Hắn mặc áo đen viền vàng, vội vàng đến, người còn mang theo hàn khí.
Cũng từ lúc ấy ta mới biết, thì ra người này luôn có tai mắt trong phủ.
Hắn đứng ngoài cửa, gõ cửa hết lần này đến lần khác, nhưng Triệu phu nhân không cho chúng ta mở cửa.
Triệu Phùng Sinh đứng bên giường, mắt đỏ bừng, tay siết chặt thành nắm.
Tiếng gõ cửa vang lên từng hồi, gõ vào tim từng người.
“Tam muội, để ta nhìn muội một lần nữa, được không?”
“Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta không nên nghi ngờ Triệu gia, không nên hạ độc Phùng Sinh…”
“Nhưng muội có biết không, hôm ta làm chính biến, từng đại thần liều c.h.ế.t vì phụ hoàng năm xưa đều phản bội, đến cả tâm phúc mà phụ hoàng xem như tri kỷ cũng quay lưng. Mọi thứ đều vì quyền lực, tất cả đều vì bản thân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ta sợ… ta thật sự rất sợ… mỗi lần nhắm mắt là lại nghe thấy lời nguyền rủa cuối cùng của phụ hoàng, rằng ta sẽ cô độc cả đời, bị phản bội bởi tất cả…”
“Tam muội, ta thật sự rất sợ…”
Tiếng nói tan vào gió tuyết, run rẩy như tiếng gió bắc gào thét.
Triệu Phu nhân nằm trên giường, từng tiếng ho vang vọng.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Một lúc sau, bà cất lời với người ngoài cửa:
“Huynh còn nhớ không, hôm huynh sốt cao, ngự y trong cung đều bị quý phi gọi đi, là A Dữu đã cõng huynh rời cung, ta thì quỳ trước tượng Bồ Tát, cầu nguyện không ngừng để huynh được bình an.”
“Huynh nói huynh sợ, nhưng khi ấy bọn ta cũng sợ, sợ huynh không qua khỏi, sợ ba tượng đất còn lại mất đi một. Nhưng ai mà ngờ được, trong ba đứa hay cười ấy, đứa thích cười nhất sau này lại không còn cười với bọn ta nữa. Huynh nói huynh sợ, còn bọn ta thì sao, bọn ta không sợ sao?”
“Nhị ca, ta gọi huynh một tiếng cuối cùng, huynh đi đi. Ta không thể tha thứ cho huynh, chỉ cầu huynh sau khi ta mất, hãy đối xử tốt với Phùng Sinh, đối tốt với Triệu gia.”
Triệu Phu nhân vừa dứt lời, ngoài cửa tiếng gõ dừng lại.
Tất cả lại chìm vào tĩnh lặng.
Cho đến sáng hôm sau, Triệu phu nhân qua đời. Hoàng đế đứng ngoài cửa suốt một đêm, cũng không dám vào gặp mặt lần cuối.
Tang lễ của bà, hắn cũng không đến.
Một tượng đất không muốn gặp lại một tượng đất khác, nên vĩnh viễn không gặp lại nữa.
18
Sau khi Triệu phu nhân qua đời, Triệu Phùng Sinh sụp đổ hoàn toàn.
Ngày ta ra tiền tuyến càng lúc càng gần.
Hắn bảo ta yên tâm, đừng lo cho hắn.
Thế nhưng hắn lại lo cho ta không nguôi.
Hắn luôn ở cạnh ta, bất kể ta làm gì, hắn đều phải đi theo.
Cho đến đêm trước ngày ta lên đường, hắn vào phòng ta, lặp đi lặp lại dặn dò:
“Đao kiếm vô tình, ra chiến trường nhất định phải cẩn thận.”
Ta trêu hắn: “Nếu ta không quay về thì sao?”
Triệu Phùng Sinh lập tức đỏ hoe mắt.
Hắn quay mặt đi: “Thì tìm người khác vậy.”
Ta cười khẽ: “Vậy ta sẽ hoá thành lệ quỷ trở về đòi mạng chàng.”
Trầm mặc hồi lâu, Triệu Phùng Sinh nói: “Ta sẽ không tìm ai khác. Nhưng nếu nàng làm quỷ quay về ám ta, thì ta cũng sẽ để nàng ám như nàng nói.”
Ta sững người, tim có chút nhói đau.
Ngoài trời tuyết rơi dày, gió thổi tung cửa sổ, tuyết bay vào phòng.
Ta nhìn Triệu Phùng Sinh, nói với hắn: “Chúng ta thành thân đi.”
Lấy trời đất làm chứng.
Ta muốn cùng Triệu Phùng Sinh thành thân.
Ta muốn làm thê t.ử của hắn, muốn làm người thân của hắn, muốn để hắn có một mối quan tâm vướng bận.
Quan trọng nhất là ta yêu hắn.
Không chờ hắn đáp lời, ta đã mang hai chén rượu đến, đưa một chén đặt vào tay hắn.
Hắn cầm lấy chén rượu, men sóng nhẹ nhàng trong chén phản chiếu nụ cười của hắn.