Chúng ta uống rượu giao bôi, vào cuối đông năm ấy, trong tháng mười hai đầy tuyết trắng.
Ta đẩy hắn ngã xuống giường, vén áo ngoài của hắn.
“Chiêu Chiêu…” Hắn thì thầm, mang theo do dự.
“Chàng có muốn không?” Ta hỏi hắn.
Hắn không nói gì.
Rồi ngay sau đó, hắn trở mình đè lên, những nụ hôn nhẹ rơi lên trán ta, chóp mũi ta, môi ta.
Dây dưa mà lưu luyến.
Quần áo bị từng món vứt xuống giường.
Ngoài cửa gió thổi ào ào.
Trên giường xuân sắc đượm nồng.
Đến phút cuối, yết hầu hắn khẽ lăn, nhưng thân thể lại dừng lại.
“Sao vậy? Là mắt chàng không nhìn rõ à?” Ta hỏi.
Câu ấy vừa giống như trêu chọc, lại như khinh thường, khiến lông mày Triệu Phùng Sinh khẽ nhíu lại.
Hắn tháo dải lụa, bịt mắt ta lại.
Chớp mắt, trước mắt ta tối sầm.
Chỉ còn lại cảm giác càng thêm mẫn cảm.
Là hồ xuân dậy sóng, gợn nước lan xa không ngớt.
Triệu Phùng Sinh bỗng nói: “Thật ra, ta nhìn thấy.”
19
Gió cát đại mạc lướt qua mặt.
Bộ giáp này khoác trên người, bọc lấy ta kín không chừa kẽ hở.
Ta rong ruổi suốt nửa tháng trời mới đến được biên quan.
Nửa tháng ấy, ta cứ sống trong trạng thái ngơ ngẩn.
Câu nói “Thật ra, ta nhìn thấy được” của hắn cứ vang vọng mãi trong đầu ta, không sao gạt đi được.
Triệu Phùng Sinh nhìn thấy, hắn thật sự nhìn thấy!
Năm đó hoàng đế triệu hắn vào cung, hắn ngã ngựa. Để hoàn toàn dập tắt nghi ngờ của hoàng đế, hắn thuận thế giả mù.
Mà hoàng đế, phái ngự y đến chẩn đoán, đương nhiên biết hắn đang diễn kịch, nhưng cũng không vạch trần.
Gán cho hắn cái danh “mù lòa”, từ đó Triệu Phùng Sinh không thể ra chiến trường, cũng không bước vào quan trường được nữa.
Triệu gia đang lúc như mặt trời ban trưa, danh vọng lẫy lừng, kể từ đó không còn người kế thừa.
Mà hôm ấy, sau khi Triệu Tướng quân qua đời, hoàng đế lại lần nữa phái ngự y đến, kỳ thực chỉ là mượn cớ để cho Triệu Phùng Sinh “khỏi mù”, coi như chuộc lại phần nào tội lỗi.
Nhưng Triệu Phùng Sinh từ chối. Hắn, chung quy vẫn không muốn tha thứ cho hoàng đế.
Nói cách khác, Triệu Phùng Sinh từ đầu tới cuối chưa từng mù.
Từ khi ta bước vào tướng phủ, những trò nhỏ mà ta nghĩ hắn không thấy, hắn đều thấy cả.
Sau đêm ấy, ta cứ thất thần.
Thất thần đến xấu hổ.
Mãi đến khi tới biên quan, ta mới dần tỉnh táo lại.
Dù sao cũng đã rời kinh thành, không xấu hổ, không xấu hổ…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong quân doanh, vị ca ca từng tặng ta cây hồng anh thương đang chờ ta, nụ cười rạng rỡ.
Hắn dắt theo một con tuấn mã, ta bước đến gần mới phát hiện đó chính là con tuấn mã màu hồng mà ta ngày đêm mong nhớ.
“Ngựa con, ngựa con ngoan.” Ta vuốt ve đầu nó, thân mật lại gần.
Nghe thấy tiếng ta, nó cũng không ngừng áp sát, đón chào ta trở về.
Nhưng ngoài vị ca ca kia và con tuấn mã hồng, các binh sĩ khác đều mang vẻ mặt cau có.
Vị ca ca kia tiến lại gần, đưa ta vào doanh trướng.
“Ta tên Trình Trạch Lệ.” Hắn nói, “Mấy người kia muội đừng để ý, dù sao triều ta trước nay chưa từng có nữ t.ử tòng quân, họ thấy muội đến thì nghĩ triều đình không còn người dùng, nên mới để muội lên tiền tuyến.”
Thực ra, cũng đúng là chẳng còn ai để dùng.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Ta thu liễm tâm thần, không để lộ chút bất mãn nào.
Là tướng quân, tự nhiên phải giành được lòng tin của binh sĩ. Nếu hiện tại họ chưa tin ta, thì ta sẽ dùng bản lĩnh của mình để xóa bỏ nghi ngờ.
Cảm xúc không giải quyết được gì.
“Trình huynh, ta mới đến, sau này trong quân doanh xin được nhờ huynh nhiều giúp đỡ.” Ta chắp tay hành lễ.
Hắn mỉm cười, từ trong túi lấy ra tượng đất năm xưa: “Đương nhiên, nể mặt tượng đất này, ta cũng sẽ cùng muội hỗ trợ lẫn nhau.”
Không bao lâu, đại tướng quân đến.
Ông là phó tướng dưới trướng Triệu Tướng quân, đ.á.n.h giặc giỏi nhưng không biết bày binh bố trận.
Đại tướng quân Thân Thành biết mối quan hệ giữa ta và phủ tướng quân, thấy ta đến thì vô cùng mừng rỡ.
“Thương pháp của Triệu gia, giờ chỉ còn đơn truyền cho mình ngươi.”
Ông nhìn hồng anh thương của ta, có chút thất thần.
20
Tối hôm đó, ta đang trong doanh trướng nghiên cứu sa bàn bố trí hành quân, thì nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.
Ta nhíu mày, lập tức bước ra, liền thấy phía xa có vài điểm sáng.
Ngay sau đó là tên lửa bay đến, ngọn lửa theo mũi tên bén vào vải trướng, cháy lan ra mỗi lúc một dữ dội.
Trong lòng ta thầm kêu không ổn, lập tức hô lớn: “Địch tập kích ban đêm, mọi người mau tỉnh dậy!”
Người trong trướng lần lượt thức giấc, lao ra ngoài cầm lấy binh khí.
Lại một mũi tên lao đến chỗ ta, ta tránh sang bên, vung hồng anh thương, men theo bóng đêm lao thẳng về phía trước.
Doanh trại đã loạn thành một mớ. Trình Trạch Lệ và Thân Thành cũng nhanh chóng phản ứng, ổn định đội ngũ, hạ lệnh các binh sĩ chỉnh tề trận thế.
Một nhóm quân địch kéo đến, hai bên nhanh chóng giao tranh.
Tiếng binh khí va chạm vang vọng giữa đêm khuya, phối với ánh lửa, tạo nên một kỳ cảnh giữa vùng sa mạc.
Còn ta, đã lặng lẽ áp sát đến gần quân doanh địch.
Toàn bộ sự chú ý của chúng đều đổ dồn về phía doanh trại, nhất là nơi có Trình Trạch Lệ và Thân Thành, chẳng ai để ý đến bốn phía.
Ta siết chặt hồng anh thương, ẩn mình bên cồn cát.
Phần lớn quân địch đã tập trung ở doanh trại, giao chiến quyết liệt.
Giống như chim ưng hạ thấp cánh, chăm chú theo dõi con mồi, chỉ chờ thời cơ vồ lấy mà g.i.ế.c c.h.ế.t.
Và cơ hội ấy đến trong nháy mắt.
Ta lập tức lao tới.
Hồng anh thương xé gió lao đi, mang theo hơi lạnh thấu xương giữa đêm khuya, thẳng tắp đ.â.m vào n.g.ự.c thủ lĩnh địch quân.
Máu phun trào từ lồng n.g.ự.c hắn.