“Ta nói được thì là được.”
Giọng hắn còn hơi khàn, hẳn là do tối qua khóc quá nhiều.
“Việc nàng nên làm là học thật giỏi thương pháp.”
Ta sững người, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
“Việc nàng muốn làm cũng là học thật giỏi thương pháp.” hắn tiếp lời, “Giờ thiên hạ này, người duy nhất còn biết thương pháp Triệu gia, chỉ còn nàng.”
“Nhưng mà...”
“Không nhưng gì cả, việc trong nhà ta sẽ lo. Chiêu Chiêu, đi làm điều nàng muốn làm đi.”
Làm điều ta muốn làm sao?
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi lớn như lông ngỗng.
Từ khi đến kinh thành, đây là trận tuyết lớn đầu tiên ta thấy.
Trước kia ở quê nhà, ta rất hiếm khi thấy tuyết rơi.
Cũng hiếm khi nghĩ đến việc mình muốn làm gì.
Vậy bây giờ ta muốn làm gì?
Ta muốn lúa mạch cao lớn, mùa màng bội thu.
Muốn phụ mẫu bình an, không phải chịu đói chịu rét nữa.
Muốn dân làng mưa thuận gió hòa, không gặp thiên tai dịch bệnh.
Ta nghĩ rất nhiều, nhưng chẳng điều nào liên quan đến bản thân.
Giờ ta muốn làm gì?
Ta nhìn ra sân, cây hồng anh thương đứng sừng sững giữa trời tuyết, tua đỏ rực rỡ như lửa.
Ta muốn học thương pháp.
Đây là tâm ý của ta, khoảnh khắc này, và về sau cũng vậy.
16
Phu nhân bệnh rồi, may mà ta đã luyện chắc căn bản, có thể tự mình rèn giũa thêm.
Người trong cung đến, nói Hoàng thượng phái Thái y đến xem mắt cho Triệu Phùng Sinh.
Nhưng không ai trong số Thái y đó được Triệu Phùng Sinh giữ lại.
“Chàng đã như vậy rồi, đại tướng quân cũng đã qua đời, trước kia khóc thương như vậy, không ngờ giờ còn muốn hại chàng nữa.”
Ta tức giận đến mức không nhịn được mà mắng.
Nhưng Triệu Phùng Sinh chỉ lắc đầu: “Lần này người ấy không phải đến hại ta... Mấy ngày nữa là lễ cập kê của nàng, ta muốn đến nhà nàng, đích thân xin lỗi bá phụ bá mẫu.”
Bởi vì tướng quân đã mất, Triệu Phùng Sinh phải thủ hiếu ba năm, không thể thành thân.
Hắn cảm thấy có lỗi với lời hứa ban đầu.
Ta cười, ngăn hắn khỏi tự trách vô ích:
“Trước không lâu mẫu thân ta có gửi thư, nói đã hiểu nỗi khổ của chàng, cũng dặn ta phải cảm thông, đợi qua thời gian thủ hiếu rồi hãy bàn hôn sự.”
Lúc này hắn mới yên lòng.
Đến ngày cập kê, phủ không tổ chức rình rang.
Triệu Phùng Sinh đưa ta đến chùa Phổ Sinh ở phía nam thành cầu phúc.
Nhưng trên đường phát hiện ven đường xuất hiện rất nhiều dân chạy nạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quản gia nói, biên quan lại bị Man tộc xâm lấn, bách tính ở đó không sống nổi nữa, chỉ còn cách dạt đến kinh thành, quỳ dưới chân hoàng thành xin bát cơm, cầu Hoàng thượng xuất binh bảo vệ biên cương.
Nhưng trong triều giờ đã chẳng còn ai có thể dùng.
Triều đình trọng văn khinh võ, võ quan vốn đã ít người tài, nay tướng quân vừa mất, lại càng thiếu hụt nghiêm trọng.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Dân chạy nạn ngày một đông, nồi cháo bố thí cũng không đủ.
Ta sai gia đinh chia bạc, chỉ mong nhiều người được ăn no thêm chút.
Ta và hắn lặng lẽ không nói gì.
Trong chùa, Triệu Phùng Sinh bảo ta viết lên tờ giấy đỏ cầu phúc câu “Nhất sinh thuận toại”, ta nghĩ một lúc, đổi thành “Biên quan vô sự, vạn dân an khang”.
Dù sao hắn cũng không thấy được.
Ta dâng tờ giấy đỏ ấy lên Phật tổ, chỉ cầu chư Phật thương xót bách tính vô tội bị chiến loạn liên lụy.
Về đến phủ, quản gia bá bá ra đón, có vẻ như đợi rất lâu rồi.
Ông đưa cho ta một vò nữ nhi hồng, nói rằng ngày nữ nhi ông ra đời, ông đã chôn hai vò rượu, một vò để uống khi nàng cập kê, vò kia đợi đến lúc nàng xuất giá.
Chỉ tiếc là ông không đợi được ngày nàng xuất giá.
Ta ôm vò nữ nhi hồng, hỏi vì sao không đợi được nữa.
Quản gia chỉ cười, không trả lời, mà trao cho ta một phong thư.
Là thư của ca ca tặng ta cây hồng anh thương năm xưa, giờ huynh ấy đã ra biên quan, được thăng lên làm phó tướng.
Nghe tin ta cập kê, huynh ấy đã vẽ phong cảnh sa mạc gửi tặng ta.
Để “hối lộ” quản gia chuyển thư đến tay ta, còn đưa cho ông bảy mươi ba lượng bạc.
Ta cầm bức thư, ngắm bức tranh thuỷ mặc vẽ cảnh sa mạc.
“Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên”, cảnh tượng ấy dần hiện lên trước mắt ta.
Nếu một ngày nào đó ta cũng có thể mang theo cây hồng anh thương ra biên quan g.i.ế.c địch thì tốt biết mấy.
Một thân võ nghệ bị kẹt lại trong kinh thành, thật sự là không có đất dụng võ.
Ta cẩn thận cất bức thư đi.
17
Bệnh của Triệu phu nhân ngày càng nặng.
Bà từng để lại bệnh cũ sau khi g.i.ế.c địch nơi chiến trường, bao năm nay lại luôn vì Triệu Phùng Sinh mà lo lắng, cái c.h.ế.t của tướng quân Triệu càng khiến bà chịu cú sốc nặng nề.
Bệnh chồng bệnh, thời gian bà tỉnh táo mỗi ngày lại càng ngắn.
Trước kia người ta thường nói Triệu Phùng Sinh yếu ớt bệnh tật, giờ hắn đã khoẻ lên không ít, lại đến lượt Triệu phu nhân mang dáng vẻ suy nhược.
Mỗi lần tỉnh lại, bà luôn thích gọi ta đến bên giường, nói ta mang vẻ cát tường, nhìn vào là khiến người vui vẻ, giống như đám cỏ dại đầu xuân, tràn đầy sức sống, khiến bà cũng có hy vọng sống tiếp.
Ta nắm tay phu nhân, hái hết hoa xuân đầu mùa đặt bên gối bà.
Ta nói với bà, chờ bà khỏi bệnh, chúng ta sẽ cùng nhau đến rừng đào phía nam thành, không gọi Triệu Phùng Sinh, chỉ hai chúng ta.
Ta đã chôn hai vò rượu Đào Hoa Túy ở đó, chúng ta sẽ đào lên, uống sạch rồi cùng nhau luyện thương pháp.
Phu nhân nghe xong cười ha hả, sau đó hỏi ta:
“Lưu dân đã được an trí chưa?”
Thì ra bà vẫn biết.
Tuy ở nơi hậu viện, đang bệnh nặng, bà vẫn luôn canh cánh trong lòng về chiến sự biên cương, về những bách tính nơi ấy, nơi bà từng đặt chân tới, từng bảo vệ.