Tướng Quân

Chương 12



 

Những tên lính xung quanh không ngờ chuyện này xảy ra, nhất thời đứng yên tại chỗ.

 

Mãi đến khi ta rút thương ra, xác tên thủ lĩnh ngã vật xuống đất, chúng mới bừng tỉnh.

 

Một đám lính mất tướng chỉ là bọn ô hợp, chỉ biết vung vũ khí xông về phía ta.

 

Nhưng hồng anh thương trong tay ta giống như một con rồng uốn lượn giữa không trung, từng tên từng tên ngã xuống dưới mũi thương ấy.

 

Cuối cùng, ta c.h.ặ.t đ.ầ.u thủ lĩnh địch, dùng vải bọc lại, mang về doanh trại.

 

“Lũ man di đê tiện, thủ lĩnh các ngươi đã c.h.ế.t dưới tay ta!”

 

Ta hét lớn, ném cái đầu ấy xuống đất, giơ cao đuốc lửa.

 

Nhiều ánh mắt đổ dồn về phía ta, nhìn theo ánh lửa, thấy rõ gương mặt tên đó.

 

Chuyện này không nghi ngờ gì là đòn kích thích mạnh cho sĩ khí quân ta, mà quân địch khi thấy thủ lĩnh c.h.ế.t trận thì lập tức rối loạn tinh thần.

 

Trận chiến đêm ấy, chúng ta thắng rồi.

 

21

 

Lần phản kích trong đêm ấy khiến uy vọng của ta trong quân đội tăng vọt.

 

Tên tướng địch mà ta bắt được là phó tướng của Bắc Nhung.

 

Thời gian gần đây, bọn chúng liên tục giành thắng lợi, tên phó tướng ấy muốn độc chiếm công lao nên đã dẫn theo một đội nhân mã đến đây, định đ.á.n.h úp bất ngờ, một lưới bắt gọn.

 

Nhưng hắn không ngờ ta vừa nhậm chức hôm qua.

 

Chúng chưa từng thấy mặt ta, đương nhiên tưởng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt.

 

Không ngờ lại để ta bắt được cơ hội.

 

Ta viết thư về, báo tin lập công cho Triệu Phùng Sinh.

 

Hắn hồi âm:

 

“Nội t.ử thần dũng, đích thực là hậu duệ của Vũ Thánh, vừa trí vừa dũng. Gia trung bình an, chớ lo. Song thân đã được báo tin nàng tòng quân, hai lão vô cùng an ủi, khen nàng là niềm vinh hạnh của gia môn. Chốn quân doanh, xin nàng cẩn trọng với quân địch, đao kiếm không có mắt, hãy tự giữ mình.”

 

Nhìn một tràng nịnh nọt thế kia, ta không nhịn được bật cười thành tiếng.

 

Nhưng quả thực là rất dễ chịu.

 

Ta cẩn thận cất thư, đặt ở đầu giường, lúc nhớ hắn thì lấy ra xem.

 

Gửi kèm theo thư còn có mấy chiếc bánh ngọt.

 

Ta đang nhai dở một chiếc thì Trình Trạch Lệ bước vào, bị mùi bánh hấp dẫn, cũng muốn nếm thử.

 

Ta do dự một chút, hơi luyến tiếc.

 

Trình Trạch Lệ nhướng mày: “Cô nương ngươi g.i.ế.c địch dũng mãnh thế kia, không ngờ lại keo kiệt với đồ ăn. Thôi bỏ đi, ngươi ăn đi.”

 

Ta có hơi ngại, cười gượng rồi chuyển chủ đề: “Ngươi đến làm gì vậy?”

 

“Đại tướng quân phái ta tới, nói ngươi không chỉ võ công cao cường mà còn có mưu lược, muốn hỏi ngươi định phản công thế nào.” Hắn đáp.

 

Bánh trong miệng còn chưa nuốt, ta bị nghẹn, vội nuốt mạnh.

 

Trình Trạch Lệ bật cười, rót cho ta một ly trà, đưa tới tận miệng.

 

Sau khi nuốt trôi, ta mới nói: “Hiện giờ đối phương vừa mất một phó tướng, đang lúc lửa giận bừng bừng, hơn nữa còn chiếm địa lợi, chúng ta cứ án binh bất động.”

 

Đúng như binh pháp nói: “Địch không động, ta không động.” Hiện tại ta đang ở thế yếu, không nên tùy tiện xuất kích.

 

Chỉ có thể ẩn nhẫn, chờ thời cơ.

 

Chúng ta chịu được, còn quân địch thì không.

 

Nơi đây là đại mạc, nguồn nước hiếm hoi. Chúng đã cắt đứt thượng nguồn, khiến hạ lưu hoàn toàn cạn khô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nửa tháng qua, chúng ta không có nguồn nước tiếp tế.

 

Thi thể c.h.ế.t khát liên tục được đưa ra ngoài, thậm chí có người phản bội bỏ chạy sang doanh trại địch.

 

Bắc Nhung nhân cơ hội chúng ta vì thiếu nước mà xâm nhập.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Nhưng khi chúng đến nơi, doanh trại đã trống không.

 

22

 

Ta dẫn binh chiếm đóng chỗ đóng quân của chúng.

 

Trong quân ta không một ai c.h.ế.t khát.

 

Ngay từ ngày đầu tiên, ta đã cho các binh sĩ cởi giáp, tận dụng sự chênh lệch nhiệt độ ngày đêm ở đại mạc, hứng lấy sương sớm tích tụ thành giọt nước.

 

Còn những kẻ phản bội kia, kỳ thực là gián điệp do ta cài vào.

 

Bọn họ giúp ta nắm tin tức hành động của địch, phối hợp nội ứng ngoại hợp, trực tiếp chiếm lấy doanh trại địch.

 

Doanh trại cũ của chúng ta giờ đã người đi nhà trống.

 

Cục diện đã xoay chuyển, ta chiếm được nguồn nước và địa thế thuận lợi.

 

Còn chúng lại trở thành kẻ thiếu nước.

 

Chỉ cần kéo dài, kéo cho đến khi địch không chịu nổi.

 

Lại thêm nửa tháng trôi qua.

 

Địch treo cờ trắng, toàn bộ đầu hàng.

 

Tướng địch không cam lòng vứt bỏ tôn nghiêm của nguyên soái để đầu hàng phản quốc, cũng không đành lòng nhìn binh sĩ của mình c.h.ế.t khát từng người.

 

Cuối cùng hắn tự vẫn, lấy cái c.h.ế.t để giữ lấy kiêu ngạo, cũng để lại con đường sống cho thuộc hạ.

 

Chiến thắng lần này nhanh chóng được truyền về kinh.

 

Chúng ta không tổn thất một binh một tốt, dùng mưu lược mà toàn thắng.

 

Hoàng đế vô cùng hài lòng, trọng thưởng cho toàn quân.

 

Bắc Nhung mất đi mấy đại tướng, tạm thời không thể tiếp tục xâm lược.

 

Nhưng nếu bọn chúng không đến đ.á.n.h ta, thì ta sẽ đ.á.n.h sang bên đó.

 

Ba tòa thành mà Bắc Nhung chiếm đóng, vẫn chưa hoàn trả.

 

23

 

Trong vòng nửa tháng, ta sai người bắt hàng ngàn con bọ cạp độc sa mạc.

 

Chúng mang kịch độc, được ta cho người nhốt vào hũ, dùng xe b.ắ.n đá b.ắ.n vào thành Phong Bắc nơi quân địch cố thủ.

 

Tiếng bình vỡ vang lên, bọ cạp tràn ra, bò loạn trên người những binh sĩ thủ thành.

 

Tiếng kêu gào vang dội trời cao.

 

Để xua đuổi bọ cạp đang bò lên người, chúng buộc phải cởi giáp để đập.

 

Nhưng không có giáp thì cũng không còn phòng hộ.

 

Ta lập tức ra lệnh b.ắ.n tên, vô số mũi tên như mưa rơi xuống đầu quân địch.

 

Tổn thất nặng nề, sĩ khí rệu rã.

 

Thân Thành nhân cơ hội phá cửa thành, dẫn binh xông vào.

 

Hắn tuy không mưu lược, nhưng cực kỳ dũng mãnh, một hơi g.i.ế.c hơn chục kẻ địch.

 

Trình Trạch Lệ cũng theo sát phía sau, song kiếm trong tay nhuộm m.á.u đỏ tươi.

 

Chẳng bao lâu, tòa thành này đã bị chúng ta chiếm lĩnh.