Tướng Quân

Chương 13



Tối đó, ca múa tưng bừng, chúng ta mở tiệc lớn ăn mừng.

 

Thân Thành ngồi ở vị trí chủ tọa, uống liền mấy chén rượu, mắt đỏ hoe, loạng choạng đứng dậy chúc ta một ly:

 

“Lâm cô nương, may mắn ngươi đã đến. Ngươi biết không, sau khi Triệu Tướng quân qua đời, ta đã đau lòng đến mức nào… Nhìn từng tòa thành mất đi, ta từng muốn tự vẫn để tạ tội, nhưng lại sợ xuống suối vàng không dám đối mặt với Tướng quân…”

 

Hắn uống cạn chén rượu, ợ một cái, rồi ngã gục xuống bàn, miệng vẫn lẩm bẩm:

 

“Lần này coi như không thẹn với Tướng quân rồi… Đợi giành lại hết các thành trì còn lại, dù ta có c.h.ế.t cũng xứng đáng với Tướng quân…”

 

Trình Trạch Lệ bước lên đỡ Thân Thành, liếc nhìn ta một cái, rồi cõng hắn về phòng.

 

Ta cũng có chút say rồi.

 

Tửu lượng của ta chẳng tốt, hồi ở nhà, Triệu Phùng Sinh cứ mùng một mười lăm lại lôi ta ra uống rượu.

 

Hắn chơi trò ném hồ, nói mình mù, chỉ có thể nghe âm thanh để cảm nhận, nếu ném trúng thì ta phải uống gấp đôi.

 

Ta ngốc nghếch tin thật, còn tưởng hắn mù là lợi thế cho ta, nên vội vã đồng ý.

 

Kết quả là hắn giả mù, còn ta thì dở tệ thật.

 

Một đêm, ta uống hết cả một vò rượu, còn hắn chẳng đụng đến một giọt.

 

Hắn ngồi bên giường ta, thấy ta say khướt, thần trí mơ hồ, liền thừa cơ tra hỏi:

 

“Chiêu Chiêu, người mà nàng thích nhất là ai?”

 

“Phụ mẫu ta.”

 

“Trừ phụ mẫu thì sao?”

 

 

“Triệu Phu nhân.”

 

“Còn ai nữa?”

 

“Quản gia bá bá cùng Thải Vi tỷ tỷ.”

 

“… Còn ai nữa?”

 

“Ừm… đại hoàng nhà ta.”

 

Triệu Phùng Sinh suýt nữa muốn hắt nước vào mặt ta, hỏi thử xem con ch.ó quan trọng hơn hay hắn quan trọng hơn.

 

Nhưng hắn cố nhịn, nghiến răng hỏi:

 

“Vậy còn Triệu Phùng Sinh? Nàng không thích hắn sao?”

 

Ta lảo đảo nói:

 

“Không thích…”

 

Hắn khựng lại, môi run lên, giọng cũng run: “Vì sao?”

 

“Vì ta yêu hắn. Không phải chỉ là thích.”

 

Hắn không run nữa, cúi xuống ghé tai ta thì thầm:

 

“Chiêu Chiêu, cũng là người ta yêu.”

 

Từ đó về sau, hắn thường chuốc ta say, rồi hỏi:

 

“Chiêu Chiêu, người nàng yêu nhất là ai?”

 

Chỉ khi nghe thấy tên hắn, hắn mới chịu đi ngủ với vẻ mãn nguyện.

 

Nay nghĩ lại, cảm thấy thật trẻ con.

 

Đặc biệt là hắn, hơn hai mươi tuổi đầu rồi, mà còn chơi mấy trò ngây ngô như thế.

 

Nghĩ đến đây, ta lại không kìm được bật cười.

 

Không biết Triệu Phùng Sinh đang làm gì, có nhớ đến ta không.

 

Dù sao, ta thì đang rất nhớ hắn.

 

24

 

Ta ngồi một mình trên lầu thành, ngước mắt nhìn trăng.

 

Một bóng người bước đến, là Trình Trạch Lệ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi hắn đưa Thân Thành về phòng an trí xong, lại quay lại yến tiệc. Gió đêm se lạnh, hắn mang đến hai bình rượu nóng cho ta làm ấm người.

 

Hai chúng ta trò chuyện, không đầu không đuôi.

 

Ánh trăng sáng vằng vặc, giữa hoang mạc hoang vu lại càng lộ vẻ to lớn treo cao giữa trời.

 

Bỗng Trình Trạch Lệ nói: “Thương pháp của Lâm cô nương thật sự rất giỏi.”

 

Ta gật đầu: “Do Triệu phu nhân đích thân truyền dạy.”

 

Hắn quay đầu, do dự một lúc rồi vẫn lên tiếng hỏi: 

 

“Triệu quản gia ở phủ Tướng quân, thân thể ông ấy vẫn ổn chứ?”

 

Ta không ngờ hắn lại nhắc đến Triệu quản gia, nhưng vẫn trả lời: 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Rất tốt, thân thể khỏe mạnh.”

 

Nói xong, ta lấy từ trong túi ra con "tượng đất" nhỏ: 

 

“Quản gia bá bá tặng ta tượng đất này, ta vẫn mang theo đến chiến trường.”

 

Hắn nhìn chằm chằm tượng đất rất lâu, như thất thần, rồi cũng lấy con của mình ra, thổi lên giữa đêm khuya.

 

Tiếng còi vang vọng lan khắp thành trì vừa mới chiếm được, vang tới mọi ngóc ngách.

 

Hắn dừng lại, vuốt ve tượng đất trong tay:

 

“Ngươi có biết không, nữ nhi của Triệu quản gia, Triệu Tuệ Thanh, từng là vị hôn thê của ta.”

 

Ta sững người, trừng lớn mắt.

 

“Sao lại…”

 

“Ông ấy chưa từng nhắc đến đúng không?”  hắn cười tự giễu “Bởi vì ngay cả ông ấy cũng không biết.”

 

“Ta và nàng ấy từng thề ước trọn đời.”

 

Năm đó Triệu Tuệ Thanh theo Triệu tướng quân học võ, luyện được một thân thương pháp xuất sắc.

 

Nhưng triều đình không cho nữ t.ử tòng quân, nàng cải trang nam nhi, lén theo tướng quân ra chiến trường.

 

Vì là nữ nhi, tướng quân Triệu sắp xếp cho nàng một trướng riêng.

 

Điều này khiến các binh sĩ bất mãn, cảm thấy bất công.

 

Đặc biệt là Trình Trạch Lệ xuất thân bần hàn, công lao lập được bị bọn con cháu quý tộc cướp đoạt, vốn đã bất mãn với đặc quyền.

 

Lần này, ngay cả việc cùng ăn cùng ở cũng không làm cho đủ hình thức.

 

Hắn dẫn theo huynh đệ phản đối.

 

Triệu Tuệ Thanh biết được, cầm thương đỏ đứng trước trướng, kiêu ngạo ngẩng đầu.

 

Chỉ cần đ.á.n.h bại được nàng, sẽ được đổi lấy trướng của nàng.

 

Chiều hôm đó, mấy chục người lần lượt khiêu chiến, đều thất bại.

 

Trình Trạch Lệ cũng không ngoại lệ.

 

Hắn bị đ.á.n.h ngã, còn phun ra hai ngụm máu.

 

Triệu Tuệ Thanh bước tới, đỡ hắn dậy, ánh mắt khinh bỉ đảo qua mọi người rồi quay vào trướng.

 

Nghe đến đây, ta không nhịn được trêu: “Vậy là Trình công t.ử khi ấy đã động lòng rồi sao?”

 

Trình Trạch Lệ gãi đầu ngượng ngùng: “Một người có võ nghệ cao cường đến vậy, ai mà chẳng xiêu lòng chứ?”

 

Đêm đó bị đ.á.n.h gục, hắn trằn trọc không ngủ nổi.

 

Hôm sau, hắn hiểu rõ mình đã động tâm.

 

Nhưng đối phương là nam nhân! Hắn vừa thẹn vừa tức, trách nàng ta trông quá giống con gái, lông mày thanh tú, dáng vẻ dịu dàng.

 

Nếu như có râu quai nón, mặt mũi dữ dằn như phó tướng Thân Thành, hắn sao mà động lòng được.

 

Nhưng Triệu Tuệ Thanh có thích nam nhân không?

 

Trình Trạch Lệ tự tát mình một cái.

 

Người ta ra sao là việc của họ, là mình không đứng đắn.

 

Cho dù người ta có thích nam nhân, cũng chưa chắc thích mình.