Tên hắn dễ viết hơn tên ta nhiều, ít nét, chẳng bao lâu ta đã viết được.
Thời gian này, phu nhân còn mời một ma ma từ trong cung đến dạy ta lễ nghi.
Buổi sáng ta học chữ, buổi chiều học đi đứng theo đúng khuôn phép.
Ngày nào cũng mệt đến mức lưng mỏi chân đau.
Buổi tối ta và Triệu Phùng Sinh cùng ăn cơm.
Lúc đầu ta còn giữ dáng vẻ đoan trang, ăn từng miếng nhỏ như ma ma dạy.
Nhưng rồi ta chợt nhận ra, đối diện là người mù, có nhìn thấy đâu.
Vì thế, mọi quy tắc ta đều quăng hết ra sau đầu, ăn như gió cuốn.
Nhưng Triệu Phùng Sinh lúc nào cũng là một bộ dạng mệt mỏi, khiến ta cũng ngại ăn nhiều.
Nghĩ một lát, ta gắp viên thịt bọc bột sen thả vào bát hắn.
Hắn không thấy, ăn vào mới nhận ra.
Hắn nhai, nhai rất lâu mới nuốt xong, rồi hỏi:
“Ta nhớ rõ vị trí gắp rau của mình đặt là rau xanh mà?”
Ta cười nghiêng ngả.
Bữa cơm biến thành trò chơi, ta cứ bất chợt gắp bất ngờ bỏ vào bát hắn, lúc thì hắn phát hiện, lúc thì ăn vào rồi mới biết.
Trò nghịch ngợm ấy khiến hắn ăn được nhiều hơn.
Ăn nhiều thì người cũng có sức.
Cây ngân hạnh trong viện có quả, ta muốn hái gửi về nhà, tiểu muội rất thích ăn loại này.
Mẫu thân thường luộc chín, thái lát rồi nấu cháo.
Ta kéo Triệu Phùng Sinh ra ngoài phơi nắng, hắn suốt ngày ở trong phòng, không tốt cho thân thể.
Ta leo lên cây nhanh như sóc, hái từng quả từng quả xuống.
Lúc ta trèo xuống, chuẩn bị đi nhặt, lại phát hiện hắn đã gom hết vào túi.
Ta kinh ngạc, vẫy tay trước mặt hắn:
“Chàng thật sự không nhìn thấy à?”
Hắn nắm lấy cổ tay ta, bất đắc dĩ nói:
“Ta không nhìn thấy, nhưng nghe được tiếng quả rơi xuống đất.”
Triệu phu nhân biết ta leo cây, giận đùng đùng đến nơi, miệng vừa định mắng “nha đầu hoang dã”, lại thấy nhi t.ử mình mồ hôi lấm tấm trán, sắc mặt còn tốt hơn trước nhiều.
Vì vậy lời trách mắng nuốt xuống, nghĩ một lúc mới nói:
“Để lại ít quả, luộc lên ta ăn thử.”
Người trong phủ đều nói ta là phúc tinh của Triệu Phùng Sinh, từ khi ta đến, hắn ăn ngon, sức khỏe cũng khởi sắc, còn chịu ra ngoài đi dạo.
Ta thì lại cảm thấy Triệu Phùng Sinh mới là phúc tinh của ta, nếu không có hắn, cả nhà ta vẫn đang đói ăn.
Aizz, có chút nhớ nhà.
Nhà không ai biết chữ, phải tích góp từng đồng nhờ người viết thư gửi cho ta, nói trong nhà mọi việc đều ổn, còn gửi kèm một túi bánh ngọt.
Đường là thứ quý hiếm, người nghèo cả năm chẳng được ăn mấy lần, vậy mà mẫu thân biết ta ở tướng phủ chẳng thiếu cao lương mỹ vị, vẫn làm bánh cho ta.
Bà vẫn lo ta ở đây bị bắt nạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta vừa gặm bánh vừa ngồi trên bậc thềm thư phòng lén lau nước mắt.
Triệu Phùng Sinh mang sách đến hỏi tiên sinh, cây gậy vô tình chạm vào người ta, hắn dừng lại rồi nói:
“Nha hoàn nào lười biếng ở đây?”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Ta vội nuốt miếng bánh còn trong miệng, định nói là ta, nhưng rồi lại nghĩ lại, nếu hắn hiểu lầm rằng ta vừa nhận thư nhà đã khóc, tưởng rằng ta không thích tướng phủ, không thích hắn thì sao?
Thế là ta nghĩ một hồi, đáp:
“Là ta, nhà gửi bánh cho ta, ngon quá nên ăn đến phát khóc.”
“….”
Triệu Phùng Sinh im lặng thật lâu mới nói:
“Ngon đến thế sao?”
Ta gật đầu, rồi nhớ ra hắn không thấy, liền nói thật to:
“Ngon lắm luôn ấy, ngon đến mức muốn khóc!”
“Vậy thì cho ta nếm thử.”
“Ơ?”
“Không nỡ sao?”
“Không phải… ta nhớ huynh không thích đồ ngọt mà…”
“Đồ ngọt khiến người ta khóc được thì cũng nên thử xem.”
Vì thế ta bẻ một miếng đưa hắn, hắn nhận lấy, bỏ vào miệng.
Từ đó, trên bàn ăn của chúng ta lúc nào cũng có một đĩa bánh ngọt, Triệu Phùng Sinh ăn rất ngon, còn luôn nhớ chia cho ta hai miếng.
5
Ta đã nhìn thấy cây ngân hạnh trong phủ kết trái ba lần.
Thân thể của A Sinh cũng ngày càng tốt lên, sắc mặt dần dần hồng hào, rốt cuộc cũng có chút hơi thở người sống.
Phu nhân thấy thế thì rất vui, nhưng càng vui hơn là chuyện ta rốt cuộc cũng lắp bắp mà đọc được hết “Đường thi tam bách thủ”, mấy nghi lễ chỉ có các tiểu thư quyền quý mới học, ta cũng học được bảy tám phần, càng ngày càng có dáng vẻ của một đại gia khuê tú.
“Sau này đi dự yến tiệc cũng không mất mặt tướng phủ nhà ta.”
Phu nhân vừa lòng, liền hỏi ta muốn thứ gì.
Ta muốn thứ lắm, đặc biệt là muốn được về nhà một chuyến.
Nhưng ta không dám nói, nói ra thì giống như kẻ vong ân bội nghĩa, đang ăn mặc sung sướng nhờ nhà người ta mà còn nhớ mãi cái nhà nghèo của mình.
Nghĩ mãi, ta lí nhí nói: “Phu nhân ơi, có thể để quản gia bá bá dẫn con đi xem con ngựa hồng bờm đỏ mà con từng thuần phục không ạ?”
Phu nhân ngẩn người, ta tưởng bà không muốn, liền vội vàng đổi một nguyện vọng khác: “Vậy… vậy tăng thêm ít bạc cho Thải Vi tỷ đi ạ, mấy năm nay tỷ ấy chải đầu cho con cực khổ lắm rồi…”
Thải Vi đứng bên cạnh cũng ngẩn ra, rồi xúc động đến mức suýt nhào tới ôm ta, may mà vẫn kiềm chế được vì đang ở trước mặt mọi người.
Phu nhân bật cười, phẩy tay một cái, vừa tăng bạc cho Thải Vi, vừa dặn quản gia đưa ta ra doanh trại ngoài thành thăm ngựa.
Hai nguyện vọng đều được thực hiện, ta đột nhiên thấy phu nhân cũng không đáng sợ như trước, đúng là một vị Bồ Tát sống hiền lành.
Quản gia bá bá vẫn luôn làm việc ở tiền viện, ít có dịp gặp ta, nhưng mỗi lần mang thư nhà đến đều mua cho ta mấy món đồ chơi mới nhất trong thành.
“Chiêu Chiêu vẫn là trẻ con, thích cái gì mới lạ thì cứ nói với bá bá.”