Mỗi lần thấy ta chơi vui vẻ, mắt ông đều cong thành trăng non.
Lần này nghe nói được đưa ta ra ngoài thành, ông cũng vui lắm.
“Chiêu Chiêu còn một năm nữa là cập kê rồi, sau này thành thân với thiếu gia thì khó mà rời phủ. Bây giờ đi nhiều một chút cũng tốt.”
Ông vừa xoa chòm râu, vừa đưa cho ta hai con tượng đất, hình dáng giống chim nhỏ, thổi vào còn kêu như còi.
Ta yêu thích không buông tay, thổi suốt cả đường, đến nơi thì khô cả họng.
Uống hai ngụm nước xong, ta liền kéo quản gia bá bá đi tìm con ngựa hồng.
Nó lớn rồi, lông bóng mượt, ánh lên một màu khoẻ mạnh, hình như còn nhớ ta, vừa thấy liền dụi đầu vào tay ta.
Trong doanh trại thấy có tiểu cô nương đến, ai cũng xúm lại trêu đùa.
Một ca ca cầm hồng anh thương múa vài đường trước mặt ta, chiêu thức dứt khoát lưu loát, cực kỳ đẹp mắt.
Ta xem mà ngẩn ngơ, thế là ca ca đó cười, xoa đầu ta, còn đưa cây thương đỏ đó cho ta.
Ta nghĩ một lát, rồi hỏi quản gia bá bá: “Con có thể tặng một con tượng đất cho vị ca ca này làm quà đáp lễ không ạ?”
“Dĩ nhiên là được.” Ông cười hiền hậu.
Thế là ta đưa con tượng đất còn lại cho vị ca ca kia.
Khi đó ta không hề biết rằng chính hai con tượng đất đó, sau này lại là con đường sống cuối cùng trong lúc ta và A Sinh lâm vào tuyệt cảnh.
Về đến phủ, dáng vẻ ta ôm hồng anh thương bị phu nhân bắt gặp.
Bà nhíu mày tỏ ý không vui, nhưng cũng không ngăn cản ta chơi, chỉ dặn rằng chơi chán thì đi học tiếp.
Nhưng ta vẫn chưa chán, thậm chí cả bữa tối cũng quên ăn.
A Sinh đến tìm ta, đứng yên lặng một hồi lâu ta mới phát hiện bên cạnh có người.
“Thiếu gia! Trong doanh trại có người tặng ta một cây hồng anh thương!” Ta lon ton chạy tới, kéo tay hắn đặt lên đầu thương cho hắn sờ từng đoạn.
A Sinh sờ sờ, hình như không thấy hứng thú lắm, chỉ nhàn nhạt nói: “Đi ăn cơm đi. Tối nay có canh sườn ngon lắm, không đi là nguội mất.”
Thấy hắn không mấy hào hứng, ta cũng dần dần thu lại niềm vui muốn chia sẻ.
6
Từ hôm đó trở đi, ta thường xuyên lui tới thư phòng để tìm binh thư đọc.
Trước kia tiên sinh bắt ta học thuộc Tứ thư Ngũ kinh, ta nhớ mãi không nổi. Thế mà binh thư thì trái lại, đọc đến quên cả giờ giấc.
A Sinh phát hiện sách trong thư phòng bị động tới, liền đến tìm ta, bảo ta trả lại.
Nhưng ta còn chưa xem xong, bèn lí nhí xin: “Có thể... cho ta mượn thêm mấy ngày nữa không? Ta sắp thuộc được rồi...”
“Trả lại!”
Giọng hắn rất cứng nhắc.
Đây là lần đầu tiên hắn nói với ta như vậy, gắt gỏng thậm chí còn có chút mất kiên nhẫn.
Ta bị hắn quát cho giật mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bỗng nhớ ra, hắn dù sao cũng là thiếu gia, còn ta chỉ là một nha đầu được đưa vào phủ để xung hỉ, vốn dĩ không có tư cách chạm đến sách của hắn.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Sau này khi hắn cưới chủ mẫu, trong phủ có chính thất làm chủ, nếu vận may của ta tốt thì được nâng lên làm tiểu thiếp, còn không thì chỉ là một a hoàn hầu hạ chốn khuê phòng.
Ta không thể cãi lời hắn, cũng không thể khiến mối quan hệ giữa ta và hắn rạn nứt. Ta càng không thể không vì tương lai của mình mà tính toán.
Những đạo lý đó ta đều đọc được trong mấy quyển thoại bản: thông phòng thì có bổn phận của thông phòng, còn thiếp thất thì phải giữ đúng vai trò của thiếp thất.
Đầu mũi ta cay xè.
Đây là lần đầu tiên A Sinh nặng lời với ta. Sau này ta cập kê, hắn thành niên, thân phận mỗi lúc một xa cách, có lẽ những lần hắn quát ta sẽ ngày càng nhiều.
Ta giao cuốn binh thư vào tay hắn, rồi lại sực nhớ hắn không thấy đường, bèn tự mình đặt sách lại đúng chỗ, mới quay lưng định đi.
Chưa kịp bước, đã bị hắn nắm lấy cổ tay.
“Ta chỉ bảo muội trả sách thôi, sao lại khóc rồi?”
Giọng hắn không còn cứng rắn nữa, thay vào đó là chút bất đắc dĩ và bối rối.
Thật mất mặt… sao lại để hắn phát hiện ta khóc chứ?
Ta vội xua tay: “Không có… không khóc…”
Nhưng tiếng nghẹn ngào kia, có giấu cũng không giấu nổi.
A Sinh thở dài một tiếng, rồi bỗng hỏi ta rất nghiêm túc:
“Muội... có nguyện ý thành thân với ta không?”
Ta khựng lại.
Dĩ nhiên là ta nguyện ý.
Nhưng ta không muốn làm thiếp. Hoặc nếu có làm thiếp thì cũng không được có người khác.
Nghĩ như vậy thật nực cười. Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình, huống chi hắn lại là độc t.ử tướng phủ.
Nhưng ta chính là không muốn. Chỉ cần tưởng tượng đến việc A Sinh cùng nữ t.ử khác cười nói, cùng người khác chung chăn gối, lòng ta liền đau, đau đến không thở nổi.
Nhưng ta thì là gì chứ? Chỉ là một nha đầu xung hỉ, dựa vào đâu mà đòi hỏi hắn cả đời chỉ có mình ta?
Thậm chí ta có thể ở bên hắn thế này, đã là ông trời quá bất công với hắn rồi, để bù cho thân thể yếu đuối, bệnh tật của hắn.
Nghĩ vậy, ta rút tay khỏi hắn, thấp giọng nói: “Không muốn.”
A Sinh nghe thấy hai chữ ấy, sắc mặt liền ngưng trọng, cả người như khựng lại.
Hắn chắc cũng không ngờ ta sẽ từ chối.
Dù gì thì... một nha hoàn thấp hèn như ta, sao lại không muốn được gả vào tướng phủ chứ?
Ta không dám nhìn hắn thêm, chỉ biết cúi đầu chạy đi.
Không hề hay biết phía sau lưng, bên khoé mắt hắn thoáng qua một tia sáng lấp lánh.
Hắn nhẹ giọng, tự nói với chính mình:
“Nhưng ta muốn cưới muội mà...”