Tướng Quân

Chương 5



7

 

Từ sau chuyện đó, ta và Triệu Phùng Sinh không còn nói chuyện với nhau nữa.

 

Một chồng binh thư được đưa đến trước mặt ta.

 

Ta hơi sững người, nhìn về phía Triệu phu nhân.

 

Lần này bà không mặc áo gấm rộng rãi như thường ngày, ngược lại lại ăn vận giản dị, gọn gàng: "Phùng Sinh nói con muốn học thương pháp."

 

Ta tròn xoe mắt. Phu nhân xưa nay vốn không ưa dáng vẻ thô lỗ của ta, không ngờ lại bằng lòng để ta học thương.

 

"Ta đây trước kia cũng từng theo phu quân chinh chiến tứ phương, cây hồng anh thương trong tay múa lên như giao long xuất hải, địch quân chẳng còn mảnh giáp." Đây là lần đầu tiên bà cười thoải mái đến thế trước mặt ta.

 

Mắt ta long lanh sao sáng, chớp chớp mắt, cảm thấy phu nhân càng thêm cao lớn, uy nghi.

 

Nhưng bà chỉ biết dùng thương, còn về binh pháp thì bảo ta đi tìm một sư phụ khác.

 

Thấy ta ngơ ngác, bà khẽ hất cằm về phía thư phòng của Triệu Phùng Sinh:

 

"Đó chẳng phải có sẵn một Triệu Phùng Sinh đấy sao? Về đạo dùng binh, nó hiểu thấu trong lòng. Con đi cầu xin nó dạy con đi."

 

Ta nghẹn lời, nhớ đến chuyện lúng túng mấy hôm trước, cuối cùng vẫn quyết định tự mình tìm hiểu vậy.

 

Tự mày mò mấy ngày, quả thực ta cũng ngộ ra được đôi chút.

 

Phu nhân nhìn bản ghi chép cảm ngộ của ta, lại xem phần cơ bản thương pháp mà ta đã nhập môn, cảm thán một câu:

 

"Thì ra thiên phú của con lại ở chỗ này."

 

Ta cảm thấy bà đang khen ta, liền có chút đắc ý.

 

Xem ra ta cũng không phải kẻ vô tích sự.

 

Nhưng niềm vui ấy chưa kéo dài được hai ngày thì phụ mẫu ta đã đến phủ tướng quân, nói rằng đã gom đủ bạc chuộc thân cho ta, muốn đưa ta về nhà.

 

8

 

Lần chia tay ấy, đã là ba năm trôi qua.

 

Phụ mẫu ta vượt đường xa, dọc đường không nỡ ăn uống đàng hoàng, đến kinh thành thì đã gầy gò, khắc khổ hơn xưa rất nhiều.

 

Phụ thân cẩn thận móc từ trong n.g.ự.c ra gói bạc năm mươi lượng, đặt lên trước mặt Triệu phu nhân.

 

"Chúng ta đã gom đủ tiền, đến đón Chiêu Nhi về nhà. Nghe nói bệnh của công t.ử quý phủ đã đỡ nhiều rồi, cũng không cần Chiêu Nhi ở lại đây nữa."

 

Ông nói, cả đời cày ruộng, lưng đã còng, lúc cúi người trước mặt phu nhân thì càng còng hơn nữa.

 

"Phải phải, Chiêu Nhi nhà ta cũng đến tuổi cập kê rồi, ở lại phủ tướng quân cũng nhiều điều bất tiện."

 

Mẫu thân cũng tiếp lời.

 

Phu nhân mời phụ mẫu ngồi, nhưng trong giọng nói lại mang chút khó xử:

 

"Chiêu Chiêu đã là người của phủ chúng ta, tất nhiên ta sẽ để nhi t.ử ta cưới nó đàng hoàng…"

 

"Chiêu Nhi nhà ta không làm thiếp!" Mẫu thân vội vàng lên tiếng.

 

Câu ấy vừa thốt ra, cả gian phòng bỗng im lặng.

 

Phu nhân bị sặc nước trà, ho đến mức đỏ mặt tía tai.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mẫu thân biết mình thất lễ, vội vàng xin lỗi:

 

"Phu nhân, ta thất lễ rồi. Nhưng chúng ta tự biết thân phận thấp kém, không xứng với phủ tướng quân, chỉ mong phu nhân thương tình, cho Chiêu Nhi theo chúng tôi về, gả cho người đàng hoàng, làm chính thất, vẫn hơn là bị đem bán lung tung."

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Bà càng nói càng nhỏ giọng, cuối cùng còn bật khóc.

 

Phu nhân bị dọa đến phát hoảng, vội đứng dậy lấy khăn tay lau nước mắt cho bà: "Tỷ nói gì vậy, ta sao có thể để Chiêu Chiêu làm thiếp được?"

 

"Thông phòng thì lại càng không được!" Vốn phụ thân còn giữ được bình tĩnh, nhưng nghe đến đây cũng vội vàng đứng lên.

 

Phu nhân dở khóc dở cười, không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu.

 

"Lâm Chiêu Đề sẽ không làm thông phòng, cũng sẽ không làm thiếp." Đột nhiên có một giọng nói vang lên ngoài cửa.

 

Triệu Phùng Sinh bước vào, vẫn còn hơi thở dốc.

 

"Phùng Sinh gặp qua bá phụ, bá mẫu." Hắn quỳ xuống, hành lễ một cách cung kính.

 

"Nếu con cưới Lâm Chiêu Đề, nàng ấy chỉ có thể là chính thê của con."

 

Lời nói vang vang dội vào tai ta, như một đóa hoa nở bung trong đầu.

 

Phụ mẫu cũng đứng sững lại.

 

Phu nhân cũng tiếp lời: "Chiêu Chiêu nếu gả vào Triệu gia, thì chỉ có thể là danh chính ngôn thuận, làm chính thất."

 

Lúc này phụ thân ta mới lấy lại tinh thần, ngập ngừng nói: "Nhưng hai nhà chúng ta cách biệt quá xa..."

 

"Cách biệt gì chứ? Chỉ cần phẩm hạnh tốt, là có thể làm thông gia. Phủ tướng quân chúng ta tuy nhìn thì cao sang quyền quý, nhưng y phục trên người, cơm canh trên bàn, chẳng phải cũng đều nhờ vào ân huệ của bách tính hay sao? Sao lại nói là khác biệt trời vực được?" Phu nhân mỉm cười nói.

 

Nghe những lời ấy, phụ mẫu ta cuối cùng cũng yên lòng.

 

"Vậy nên, Lâm Chiêu Đề, nàng có nguyện ý thành thân với ta không?"

 

Hắn hỏi ta, nghiêm túc như lần trước.

 

Phụ mẫu nhìn ta, phu nhân cũng nhìn ta.

 

Ta nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch.

 

Sao lại không nguyện ý được chứ, một phu quân như vậy cơ mà.

 

Lần đầu gặp mặt, ba năm xuân đi thu đến.

 

Sao ta lại không bằng lòng cho được…

 

9

 

Hôn thiếp được lập, đợi ta đến tuổi cập kê sẽ thành hôn.

 

Khi ấy, Triệu Phùng Sinh nhẹ giọng nói bên tai ta: “Đây là chuyện khiến ta vui nhất kể từ khi ngã bệnh đến bây giờ.”

 

Ta hỏi chàng, nếu lần này ta vẫn từ chối thì sao?

 

“Chuẩn bị sẵn bạc, tiễn nàng ra khỏi phủ. Sau đó để nàng đi nhìn ngắm thiên hạ, nếu gặp được người trong lòng thì chuẩn bị sính lễ, tướng phủ sẽ đứng sau làm chỗ dựa; còn nếu không gặp được, thì sẽ lại hỏi nàng có nguyện ý gả cho ta không.”

 

“Vậy nếu ta vẫn không đồng ý thì sao?”

 

“Ta sẽ tiếp tục chờ, tiếp tục chuẩn bị bạc, chờ đến lần hỏi tiếp theo.”

 

Ta không nói gì thêm, mặt đỏ bừng.