Tướng Quân

Chương 6



Triệu Phùng Sinh nghiêng đầu hỏi tiếp: “Cho nên, lúc trước nàng không chịu gả cho ta là vì sợ ta cưới nàng rồi còn cưới người khác nữa sao?”

 

Ta gật đầu, có phần xấu hổ: “Chàng tốt như vậy, còn ta thì không tốt bằng… ta… ta…”

 

Nói đến đây, sống mũi ta lại cay cay, nước mắt muốn rơi.

 

Sao ta lại dễ khóc đến thế chứ.

 

Triệu Phùng Sinh nâng mặt ta lên, như đang nâng món bánh ngọt mẫu thân ta làm:

 

“Lâm Chiêu Đề, nàng rất tốt, là người tốt nhất trên đời này, tốt gấp vạn lần ta.”

 

“Nếu không có nàng, ta vẫn là một vũng bùn nhão. Sự tồn tại của ta chỉ là điểm xuyết trong cuộc sống của nàng, còn sự tồn tại của nàng lại có thể kéo ta ra khỏi vực sâu.”

 

“Vì có nàng, ta mới muốn sống thật tốt, sống thật trọn vẹn, mới có kỳ vọng lớn lao đến vậy đối với cuộc đời này.”

 

Một nụ hôn mềm mại rơi lên khóe môi ta.

 

Ta ngây người nhìn hắn.

 

Dải lụa trên mắt hắn lướt qua mặt ta, tay hắn đặt nhẹ lên eo ta.

 

Ta khép mắt lại, tay vòng qua cổ hắn.

 

Hơi thở trở nên gấp gáp, nhưng nụ hôn ấy chỉ là lướt qua.

 

Hắn rời khỏi, đầu mũi ửng đỏ.

 

“Thành thân… đợi sau khi thành thân… ta sẽ…”

 

Hắn không nói hết, nhưng ta đã hiểu.

 

Đúng là đọc thoại bản quá nhiều rồi.

 

Ta che mặt chạy ra ngoài.

 

Phụ mẫu không ở lại lâu, viết xong hôn thiếp rồi lập tức lên đường trở về.

 

Ta cố giữ họ ở lại thêm mấy ngày, đi dạo một vòng kinh thành, nhưng họ không chịu.

 

Ta hiểu nỗi khổ tâm trong lòng họ, chẳng qua là sợ làm phiền tướng phủ quá nhiều, bị nhà thông gia xem thường.

 

Triệu Phùng Sinh dúi cho ta một túi bạc, bảo ta nói là số tiền tiết kiệm được trong mấy năm qua.

 

Phụ mẫu nhìn bạc nặng trĩu, không chịu nhận, cứ bắt ta giữ lấy.

 

“Chiêu nhi, Triệu gia là người tốt, đứa nhỏ Phùng Sinh ấy cũng biết điều.”

 

“Phụ mẫu chẳng thể cho con được gì nhiều, chỉ mong không làm con phiền lòng. Năm mươi lượng bạc đó và cả số này, con giữ lấy, mai sau có chuyện gì thì cũng còn chút tiền phòng thân. Nếu bị ấm ức thì cứ về nhà, nhà có nghèo khó cũng là nơi che gió chắn mưa cho con.”

 

Ta lại khóc, mẫu thân lau nước mắt cho ta, phụ thân thì bất lực nói: “Sắp thành thân rồi mà vẫn thích khóc như vậy.”

 

Vì thế ta cố nín, không để họ lo lắng.

 

Đến khi xe ngựa đi xa rồi, ta mới bật khóc thành tiếng.

 

Thải Vi đi cùng ta đứng ở cổng thành, ân cần đưa khăn tay cho ta.

 

Nhưng chưa được bao lâu, nàng cũng bị ta làm xúc động, vừa lau nước mắt vừa khóc theo.

 

“Chiêu nương, phụ mẫu ta mất sớm, ta cũng nhớ họ…”

 

Thế là hai chúng ta vừa đi vừa khóc, khiến không ít người phải ngoái nhìn.

 

10

 

Từ khi hôn sự được định, Triệu Phùng Sinh gần như không rời ta nửa bước, nhưng hắn lại cố tỏ ra như không đi theo.

 

Hắn luôn giữ khoảng cách ba bước, vừa đủ để ngửi được hương thơm từ túi thơm trên người ta, lại không đến mức bị xem là không giữ lễ.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tất nhiên, ta chẳng nhận ra những toan tính nhỏ ấy, là Thải Vi nói cho ta biết.

 

Mỗi lần nhìn thấy hai chúng ta, trên mặt nàng đều nở nụ cười vui vẻ.

 

Nhưng lâu dần, ta bắt đầu thấy phiền.

 

Vì Triệu Phùng Sinh không chịu để ta học thương pháp và binh thư nữa.

 

Ta hỏi hắn vì sao, hắn cũng không chịu nói.

 

Mấy lần như thế, cuối cùng ta cũng nổi giận.

 

Hắn cách ta ba bước, ta liền tránh hắn năm bước.

 

Thế là hắn không còn ngửi thấy hương thơm trên người ta nữa, vội vàng bước nhanh theo, thậm chí không dùng gậy chống nữa.

 

Dù gì Triệu Phùng Sinh cũng không nhìn thấy đường, ta phải quay đầu lại xem hắn ra sao.

 

Quả nhiên, lần nữa ta quay đầu lại, hắn vấp chân ngã, ta vội chạy đến đỡ thì bị hắn ngã vào lòng.

 

“Ta trẹo chân rồi.” Hắn tựa vào tay ta, trông rất đáng thương.

 

Ta vội đỡ hắn vào trong phòng.

 

“Hết giận chưa?” hắn hỏi.

 

Thật ra ta không giận nữa rồi, nhưng vẫn không muốn nói chuyện.

 

Khi phát hiện đối phương thiên vị mình, con người ta hay có những giận dỗi nho nhỏ.

 

Huống hồ ta biết, nếu lần này bỏ qua dễ dàng, hắn nhất định sẽ tiếp tục ngăn ta học võ.

 

Triệu Phùng Sinh hiểu được ý ta, thở dài một tiếng.

 

Một lúc sau, hắn nói:

 

“Nàng có bao giờ nghĩ, tại sao phụ thân ta là tướng quân, mẫu thân ta cũng biết võ, nhưng thân thể ta lại yếu đến vậy không?”

 

Ta ngẩn người, bao năm qua đã quen với dáng vẻ bệnh tật của hắn, chưa từng nghĩ đến điều đó.

 

Triệu Phùng Sinh giơ tay lên, vuốt nhẹ tấm vải trên mắt mình, một lúc sau, hắn nói:

 

“Là vì hoàng đế. Hắn không muốn tướng phủ lại có thêm một đại tướng quân.”

 

11

 

Triệu Phùng Sinh bắt đầu yếu đi từ khi lên bốn tuổi.

 

Hai năm sau, Triệu Tướng quân đ.á.n.h c.h.ế.t một người hầu trong phủ.

 

Cũng từ lúc đó, ông mới phát hiện nhi t.ử mình đã uống t.h.u.ố.c độc suốt hai năm, thân thể hoàn toàn bị hủy hoại.

 

Phụ thân hắn tay run rẩy, mẫu thân hắn nước mắt đầm đìa.

 

Ngày hôm đó, hai người vào cung suốt đêm không về.

 

Sáng hôm sau trở lại, họ không nói một lời.

 

Rất lâu sau, mẫu thân hắn chỉ nói một câu: 

 

“Nhị ca đã thay đổi rồi.”

 

Triệu Phùng Sinh biết “nhị ca” trong miệng mẫu thân là ai.

 

Là vị hoàng đế cao quý nhất thiên hạ, cũng từng là huynh đệ kết nghĩa của họ.

 

Nhưng tình nghĩa dù tốt đến đâu cũng không bằng lòng nghi kỵ.

 

Triệu Tướng quân lập bao nhiêu công lao, trong dân gian và trong quân đội ai cũng chỉ biết đến vị tướng bách chiến bách thắng này, còn không biết gì về hoàng đế.