Công cao át chủ, khiến tướng phủ trở thành cái gai trong mắt hoàng đế.
Một Triệu Tướng quân đã đủ uy thế, mà Triệu Phùng Sinh lại sinh ra thông minh, là kỳ tài luyện võ, dù vào quân đội hay quan trường đều chỉ làm Triệu gia càng thêm rạng rỡ.
Vì lo lắng, hoàng đế phái người lén vào phủ tướng quân, đầu độc Triệu Phùng Sinh.
Từ đó về sau, Triệu Phùng Sinh không còn đụng đến binh khí nữa.
Người hầu trong phủ cũng thay hết, chỉ còn Thải Vi là chăm sóc hắn.
Tưởng rằng như vậy là yên ổn, nhưng đến năm mười hai tuổi, hoàng đế triệu Triệu Phùng Sinh vào cung.
Bởi vì lời đồn nổi lên ở kinh thành, nói rằng vị hoàng đế vốn không được sủng ái kia có thể lên ngôi đều là nhờ công lao của Triệu Tướng quân.
Hoàng đế tặng hắn một con tuấn mã, nói hắn trông thật giống Triệu Tướng quân.
Triệu Phùng Sinh quỳ trên đất, ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt sâu thẳm ấy.
Hắn cười khổ, kéo thân thể yếu ớt của mình, không chờ lệnh đã leo lên ngựa.
Con ngựa chưa được thuần phục, tính khí rất hung dữ, lập tức hất hắn ngã xuống đất.
Triệu Phùng Sinh cố ý làm vậy.
Hắn phải dập tắt cơn giận của hoàng đế.
Và cách duy nhất là hành hạ chính mình.
Nhưng cái giá phải trả rất đắt, Triệu Phùng Sinh bị mù.
Từ đó, hoàng đế không còn lo tướng phủ sinh ra thêm một Triệu đại tướng quân nữa.
Ngày ấy, Triệu phu nhân xông vào hoàng cung, cõng Triệu Phùng Sinh lên, xé một góc áo ném lên trời:
“Từ nay, ta và nhị ca đoạn tuyệt nghĩa huynh đệ, đời này coi như người dưng, chẳng còn tình nghĩa gì nữa.”
Về đến phủ, lời đồn tiêu tan, hoàng đế cũng không làm khó thêm.
12
“Cho nên, ta rất lo cho nàng. Nếu nàng lấy ta, nàng sẽ trở thành người của phủ tướng quân. Ta sợ sau khi nàng học được võ nghệ, hoàng thượng lại sinh nghi, làm liên lụy đến nàng.”
Hắn thản nhiên kể xong đoạn quá khứ ấy, rồi mới nói câu cuối cùng.
Ta nghẹn ngào nhìn hắn, nhìn hắn cúi đầu xuống, nhìn dải lụa trên mắt hắn lay động trong gió.
Ta cố kìm nước mắt, sợ mình mà khóc, hắn sẽ càng thêm đau lòng.
Nhưng ta không kìm được, vươn tay ôm lấy hắn, ôm hắn vào lòng.
Đầu hắn tựa lên cánh tay ta, làn da chạm vào da thịt ta lạnh buốt.
Tim hắn, có lạnh như thân thể hắn không?
Ánh trăng lạnh lẽo, chúng ta lặng lẽ ngồi suốt một đêm.
Sau đó ta mệt đến mức lịm đi, trong mơ có người bế ta dậy, mùi t.h.u.ố.c bắc lảng vảng quanh mũi.
Hôm sau, trời vừa hửng sáng, ta phát hiện mình đang nằm trên giường.
Còn bên cạnh, Triệu Phùng Sinh đã chuẩn bị xong cơm nước, gọi ta dậy ăn.
Ta ăn vài miếng lấy lệ, nghĩ đến sau này không thể cầm lại cây hồng anh thương, liền không còn hứng thú ăn uống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng ta không thể khiến Triệu Phùng Sinh lo lắng.
Như thế quá ích kỷ.
“Ta đã nghĩ thông rồi, sau này…”
“Sau này nàng theo mẫu thân ta học thương pháp đi, luyện mệt rồi thì tới tìm ta, ta dạy nàng đọc binh thư.”
Triệu Phùng Sinh lên tiếng.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Ta sững người.
“Hôm qua nàng ôm tay ta nói mớ suốt cả đêm, toàn là tên các bộ binh pháp.” Hắn thở dài, có chút tổn thương, “Không có lấy một lần gọi tên ta.”
Ta ngượng ngùng gắp một miếng thịt cho hắn để xin lỗi, đồng thời thầm hạ quyết tâm, sau này nói mớ nhất định sẽ nhắc tới hắn nhiều hơn.
Triệu Phùng Sinh gắp miếng thịt trong bát bỏ vào miệng, tiếp tục nói:
“Cho nên ta nghĩ rồi, nếu nàng thật sự thích thì cứ học đi, miễn là đừng để ai biết là được.”
Ta nhìn Triệu Phùng Sinh, hắn có chút tiều tụy, chắc hẳn đêm qua đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng lựa chọn tôn trọng suy nghĩ của ta.
Trong lòng ta khẽ run lên.
Hắn thật sự quá tốt, chỗ nào cũng tốt.
Ta đứng dậy, hôn nhẹ lên trán hắn.
Hắn cong khóe môi: “Mau ăn đi, mẫu thân còn đang đợi nàng học thương pháp.”
13
Ta theo Triệu phu nhân học thương pháp nửa năm.
Bà luôn nói ta có phong thái của bà khi còn trẻ.
“Ta là thứ nữ không được sủng ái trong nhà, mẫu thân là ca kỹ, phụ thân ta từng thích bà một thời gian rồi lạnh nhạt. Để được phụ thân yêu thương, ta liền học võ theo ông ấy. Nhưng ông càng không thích ta, nói nam nhi học võ có thể ra chiến trường, nữ nhi học thì có ích gì?”
Triệu Phu nhân thở dài, mang theo vài phần buồn bã:
“Sau đó ta gặp một hoàng t.ử cũng chẳng được sủng ái gì, hắn hứa với ta, nếu một ngày hắn làm hoàng đế, nhất định sẽ cho nữ nhi được tòng quân. Tiếc là, hắn không làm được.”
Ta đứng tấn đến mức chân tê rần, nhưng nghe bà kể chuyện cũ, liền tạm quên mỏi mệt.
Triệu Phu nhân thu lại tâm tư, nghiêm mặt lại:
“Nói chuyện một lát, động tác đã biến thành thế kia?”
Bà bước tới, đặt thêm một khối tạ lên chân ta.
“Ngươi ấy, là hạt giống tốt để luyện võ, nhưng phải siêng năng hơn nữa. Năm đó ta cải nam trang ra chiến trường, mỗi ngày đều luyện cơ bản với phụ thân của Phùng Sinh, đồ đè trên chân còn nặng hơn ngươi nhiều…”
Bà vừa lải nhải vừa giảng giải, thì ngoài cửa vang lên một trận ồn ào.
Quản gia hấp tấp chạy vào, rối loạn không thôi.
Ta và Triệu phu nhân cùng nhìn ra cửa, chẳng biết vì sao, Triệu phu nhân như có linh cảm, cố gắng giữ cho giọng bình tĩnh, nhưng vẫn không giấu nổi lo lắng trong lòng:
“Sao thế, chẳng lẽ tướng quân xảy ra chuyện rồi?”
Quản gia run rẩy đưa tin thắng trận đến, rồi quỳ sụp xuống, nước mắt đầy mặt:
“Biên cương vốn đã đại thắng, nhưng gặp phải quân địch liều c.h.ế.t phản công, phát động tập kích. Tướng quân t.ử thủ trong thành, đẩy lui đợt tấn công cuối cùng… nhưng bị thương nặng, không cứu được…”