Tướng Quân

Chương 8



Tai ta ù đi.

 

Triệu Phu nhân loạng choạng suýt ngã, ta vội vàng đỡ lấy bà.

 

Ngực bà phập phồng dữ dội, thở hổn hển từng hơi.

 

Cuối cùng, bà rơi một giọt lệ, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta mà run rẩy không thôi.

 

“Phu nhân, phu nhân…”

 

Ta gọi bà hết lần này tới lần khác, nhưng bà như không nghe thấy, chỉ một mực đi về phía trước.

 

Phía trước là cổng lớn của phủ tướng quân, xa hơn là cổng thành, xa hơn nữa là biên cương nơi tướng quân hy sinh vì nước.

 

Bà muốn đi tìm ông ấy.

 

Nhưng đi được vài bước, bà như chợt bừng tỉnh, tướng quân đã mất rồi.

 

Bà không thể tìm thấy ông ấy nữa…

 

Triệu Phu nhân ngã quỵ xuống, được ta và một người khác cùng lúc đỡ lấy.

 

Ta cúi đầu, nước mắt nhỏ xuống tay hắn.

 

Triệu Phùng Sinh đứng trước mặt ta, còn trầm lặng hơn lần đầu ta gặp hắn.

 

“Hãy đỡ mẫu thân ta đi nghỉ.”

 

Hắn nói.

 

Giọng điệu bình thản, như nước c.h.ế.t không gợn sóng.

 

14

 

Quan tài đại tướng quân được rước từ ngoài thành vào phủ.

 

Bách tính kinh thành đưa tiễn dọc mười dặm đường, tiếng khóc than không dứt.

 

Tang lễ kéo dài bảy ngày.

 

Triệu Phu nhân đau buồn đến không rời nổi giường, lúc thì mơ màng gọi tên tướng quân, lúc tỉnh lại thì nôn mửa phát sốt không thôi.

 

Tang sự giao lại cho Triệu Phùng Sinh.

 

Suốt bảy ngày, Triệu Phùng Sinh đón tiếp người đến viếng, vì không nhìn thấy, nên bảo ta đứng bên cạnh nắm lấy tay hắn.

 

Tay hắn lạnh như tuyết không tan, nên ta chỉ có thể nắm chặt hơn, truyền cho hắn chút hơi ấm của ta.

 

Hai phe thanh lưu và quyền quý vốn luôn bất hòa cũng đều đến đưa tiễn, cả kẻ đối đầu với tướng quân lúc sinh thời cũng quỳ trước linh cữu, kính cẩn tiễn biệt ông lần cuối.

 

Ông là đồng liêu thanh liêm chính trực trên triều, là chiến thần bảo quốc an dân trong lòng dân chúng.

 

Mọi người đều khóc, chỉ có Triệu Phùng Sinh là không thể khóc.

 

Tướng quân hiện tại vẫn chưa phải là phụ thân mà hắn có thể quỳ lạy.

 

Hắn phải gắng gượng, gượng cho đến khi tang lễ kết thúc.

 

“Chiêu Chiêu, hãy ở bên ta.”

 

Hắn nói với ta hết lần này đến lần khác.

 

Cuối cùng, tang sự cũng sắp kết thúc.

 

Nhưng nửa canh giờ cuối cùng trước khi đóng cửa từ khách, một vị khách không mời mà đến.

 

Không có tùy tùng, không đội mũ miện, không mặc gấm vóc hoa lệ.

 

Người ấy mặc một chiếc áo trắng đơn sơ nhất, đứng ngoài cửa suốt bảy ngày.

 

Mãi đến nửa canh giờ cuối cùng, mới bước vào.

 

Hắn quỳ xuống, đốt từng chậu tiền giấy cho tướng quân.

 

Ta định hỏi hắn là ai, nhưng bị Triệu Phùng Sinh ngăn lại.

 

Bên ngoài linh đường lại xuất hiện thêm một bóng người, là Triệu quản gia.

 

Ông quỳ bên người kia, đưa ba tượng đất đến trước mặt hắn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Thảo dân khấu kiến Thánh Thượng. Tướng quân nhà ta lúc lâm chung ôm chặt ba con tượng đất này không chịu buông, nhất định dặn người mang về kinh thành chôn cùng ông ấy. Ông không ngừng gọi ‘Nhị đệ’, ‘Tam muội’… đáng tiếc, tướng quân nhà ta không thể gặp lại nhị đệ ông ấy nữa rồi.”

 

Hoàng đế nhìn ba tượng đất ấy, thân thể bắt đầu run rẩy, nước mắt lớn từng giọt rơi xuống tượng đất.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Trên tượng đất có khắc tên ba người: “Triệu Hựu”, “Triệu Sương Nhu”, “Trần Định Thương”, còn có một dòng chữ nhỏ: “Sống c.h.ế.t có nhau không rời không bỏ.”

 

Hoàng đế cuối cùng không kìm được nữa, nhào tới linh cữu tướng quân, vừa gọi vừa khóc:

 

“Đại ca, nhị đệ sai rồi, nhị đệ sai rồi…”

 

Triệu Phùng Sinh quay mặt đi, ta đưa tay, lau đi giọt nước mắt đã rịn ra nơi khóe mắt hắn.

 

15

 

Sáng sớm hôm sau, tướng quân được hạ táng.

 

Cuối cùng thì Triệu Phùng Sinh cũng có thể nghỉ ngơi một chút, nhưng hắn không muốn quay về phòng.

 

Vì vậy ta ngồi cùng hắn trên bậc thềm thư phòng.

 

Trước đây, mỗi lần nhớ nhà, ta đều lén khóc ở chỗ này.

 

Triệu Phùng Sinh tựa đầu lên vai ta.

 

“Cùng ta nói chuyện một lúc.”

 

“Nói gì?”

 

“Nói gì cũng được.”

 

“Ta đọc cho chàng nghe binh thư có được không?”

 

“Được, gì cũng được, chỉ cần là giọng của nàng... chỉ có giọng nàng mới khiến ta an lòng.”

 

Thế là ta bắt đầu đọc từ trang đầu tiên của Tôn T.ử binh pháp.

 

Gió lạnh thổi từng cơn, thân thể Triệu Phùng Sinh vốn đã yếu, ta sợ hắn bị lạnh nên khẽ hỏi: 

 

“Chúng ta vào trong phòng đọc được không?”

 

Hắn không đáp, chỉ thốt ra một câu không đầu không đuôi: “Phụ thân ta không còn nữa.”

 

Ta ôm hắn chặt hơn.

 

“Chiêu Chiêu, phụ thân ta không còn nữa rồi.”

 

Cuối cùng hắn bật khóc, sau bao ngày, hắn rốt cuộc cũng không cần phải tỏ ra mạnh mẽ nữa.

 

Ta vỗ lưng hắn, nghiêng người che gió cho hắn.

 

Khóc đi, khóc được rồi sẽ ổn thôi.

 

Ngày hôm sau, Triệu Phùng Sinh ngủ đến tận chiều.

 

Ta nhờ quản gia và Thái Vi giúp đỡ, kiểm kê lại tất cả gia nhân và nha hoàn trong phủ.

 

Phu nhân bị bệnh nặng, còn Triệu Phùng Sinh giờ cũng đang yếu đuối nhất.

 

Ta trong một đêm đã hiểu rõ, bản thân không thể giống như trước nữa.

 

Ta phải giúp họ lo liệu tốt mọi việc trong phủ, không để họ phải bận tâm thêm.

 

Đợi đến khi thân thể phu nhân hồi phục, tướng quân phủ sẽ lại là tướng quân phủ như xưa.

 

Khi Triệu Phùng Sinh tỉnh lại, biết ta đang ra dáng quản gia, chỉ nhàn nhạt nói:

 

 “Đây không phải việc nàng nên làm.”

 

Ta thấy hắn đã tỉnh, bước tới, lấy dải lụa ta tự tay thêu, nhẹ nhàng buộc lên mắt hắn.

 

Trên đó có thêu hai chữ “Bình An”, ta chỉ mong hắn bình an.

 

“Vậy việc gì mới là việc ta nên làm?” Ta kéo tay hắn, dẫn đến trước bàn, “Sổ sách chất đầy đây, luôn phải có người lo.”

 

“Ta làm là được.”

 

“Chàng  không nhìn thấy, sao mà lo được?”