Người cha không biết phấn đấu của ta trước đây là một thợ mộc có tiếng trong làng.
Từ nhỏ ta đã được nhìn thấy, cũng từng chơi với gỗ vài năm.
Nếu không phải ông ấy dính vào cái tật cờ b.ạ.c c.h.ế.t tiệt, gia đình chúng ta có lẽ cũng được sống êm ấm.
Nghĩ đến đây, ta chợt mất hết hứng thú, vứt con d.a.o khắc xuống, ném con ch.ó gỗ được khắc theo A Hoàng vào lòng Hạ Tây Châu đang ngẩn người.
Hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, liên tục khen ngợi:
"Tương Tư cô nương, không ngờ nàng lại có tài như vậy."
"A Hoàng, xem này, đây là Tương Tư tỷ tỷ tặng ngươi đó."
Ta biểu lộ vẻ chê bai.
Ai là tỷ tỷ của con ch.ó lông vàng này chứ!
A Hoàng thở phì phò lè lưỡi, cái đuôi lông xù cọ vào chân ta.
Thật ấm áp.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Ta khẽ hừ một tiếng, nhưng vẫn không dịch chân ra.
***
Sáng thức dậy, tuyết đã ngừng rơi.
Ta khoác áo lông cáo đi ra sân sau thăm A Hoàng.
Thật kỳ lạ, ở ngõ Tế Liễu, mặc áo bông thô, bên trong không có mấy lạng bông, nhưng lại không thấy lạnh.
Giờ trở về Xuân Phong Lâu này, nơi đốt than hồng ngọc, ta lại trở nên yếu ớt, ngay cả chiếc áo lông cáo trắng giá trị trăm vàng này cũng chẳng thể làm ta ấm lên.
A Hoàng được bố trí ở trong phòng có lò sưởi, có người chuyên chăm sóc.
Xuân Phong Lâu có một điểm hay, đó là phát huy sự nịnh bợ lên đến đỉnh điểm.
Chỉ cần chủ nhân có giá trị, gà chó cũng có thể theo đó mà thăng thiên.
A Hoàng co ro ở góc tường, rất cảnh giác với những người xung quanh.
Thấy ta đến, nó mới vẫy đuôi chạy lại, nhưng vẫn không chịu ăn gì.
Ta ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa tai nó: "A Hoàng, ngươi cũng nhớ chàng sao?"
A Hoàng lặng lẽ đặt cái đầu lông xù lên đầu gối ta, đôi mắt đen láy như phủ một lớp sương mờ.
Ta lấy tay che mắt nó lại, thì thầm:
"Đừng nhìn ta như thế, ta sẽ khóc mất."
"Nhưng bây giờ, chưa phải lúc để khóc."
***
Tiêu Vân Khởi đặc biệt coi trọng lễ nạp thiếp này.
Trân châu gấm vóc cứ thế chảy vào Xuân Phong Lâu như suối.
Tang ma ma cười đến không khép được miệng, vừa trang điểm cho ta vừa khen ta là cô nương có phúc nhất lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cô nương cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình quá ương bướng, qua đêm nay là thiếp thất chính thức của nhị công tử rồi, sau này phải sửa tính nết này đi. Theo ta thấy, nhị công tử thật lòng với cô nương, từ khi cô nương biến mất, nhị công tử phái rất nhiều người đi tìm, suýt nữa thì đập nát cái Xuân Phong Lâu của ta. Nói đến đây, rốt cuộc khoảng thời gian này cô nương đã đi đâu vậy? Thị vệ của Định Viễn Hầu phủ thậm chí còn tìm đến cả trang viên ngoài thành mà vẫn không tìm thấy dấu vết của cô nương."
Ta nhìn khuôn mặt rạng rỡ nhưng có chút xa lạ trong gương, nhếch môi:
"Chẳng đi đâu cả, nợ người ta chút ân tình, đi giúp người ta bán hoành thánh ở lề đường thôi."
Mọi người ngẩn ra, rồi đồng loạt bật cười.
"Cô nương thật biết nói đùa, ai mà không biết cô nương mười ngón tay không dính nước, quý giá vô cùng."
"Nhớ ngày xưa, nhị công tử đưa một hộp minh châu, bảo cô nương nấu cho ngài ấy một bát mì, cô nương còn quay lưng bỏ đi, sao có thể đi bán hoành thánh ở lề đường được chứ."
"Hầy, cũng may là nhị công tử tình sâu với cô nương nên không giận, đổi lại là người khác, đã bị lôi ra đánh c.h.ế.t rồi."
Ta lười nghe tiếp, vẫy vẫy tay: "Tang ma ma, ta muốn ăn hoành thánh."
Tang ma ma ngẩn người, vội vàng đáp lời:
"Quán hoành thánh mới mở ở phố Đông, vỏ mỏng nhân to, hương vị đặc biệt, ta sẽ cho người đi mua cho cô nương ngay."
Ta lắc đầu: "Không, ta muốn ăn hoành thánh ở ngõ Tế Liễu phía nam thành."
Tang ma ma có chút do dự:
"Phía nam thành là nơi của những kẻ hạ đẳng, đồ ăn cũng không biết có sạch sẽ không, cô nương là người quý giá, đừng để bị đau bụng, lỡ dở việc hỷ."
Ta nhìn thẳng vào mắt bà, từng chữ một: "Ta chính là muốn ăn hoành thánh ở ngõ Tế Liễu."
Hoành thánh rốt cuộc cũng không mua được.
Ta không hề bất ngờ.
Tên sai vặt chạy thở hồng hộc: "Cô nương, ta đã hỏi thăm rồi, trong ngõ Tế Liễu vốn có một quán hoành thánh, do một thư sinh mở, nhưng bây giờ không còn nữa."
"Nghe nói thư sinh đó cách đây ít lâu không may bị rơi xuống nước mà chết, quán hoành thánh cũng không mở nữa."
Ta cụp mắt xuống: "Thư sinh đó, tên là gì?"
Tên sai vặt ngẩn người, lắp bắp: "Hình như họ Hạ, tên Hạ... Hạ gì ấy nhỉ."
Hạ Tây Châu.
Ta thầm bổ sung trong lòng.
Thật ra ta đã biết hoành thánh không mua được.
Dù sao thì, người làm hoành thánh chính là do ta tự tay chôn cất.
Nhưng trước khi xuất giá, đột nhiên ta rất muốn nghe lại tên chàng từ miệng người khác.
Đó là một trong số ít những dấu vết chàng để lại trên đời.
Chỉ tiếc là, sai vặt của Xuân Phong Lâu có thể nhớ rõ tên của từng tiểu tư trong các gia đình giàu có, nhưng lại quên ngay lập tức một thư sinh nghèo bán hoành thánh ở lề đường.
Thấy vẻ mặt ta không vui, tên sai vặt sợ Tang ma ma trách mình làm việc không hiệu quả, vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra một chuyện:
"Nói ra thì thư sinh đó cũng mệnh khổ, nếu không có tai nạn đó, hôm nay vốn đã chuẩn bị thành thân rồi, hàng xóm láng giềng đều đã được thông báo, không ngờ người lại nói c.h.ế.t là chết. Tân nương đó nghe nói là cô nhi được hắn cứu về từ đâu đó, tốn hết gia sản mới cứu được người, kết quả thư sinh vừa gặp chuyện, nàng ta đã cuộn đồ bỏ chạy không thấy tăm hơi. Người trên phố đều nói, kỹ nữ vô tình, đào kép vô nghĩa. Người phụ nữ vong ơn bội nghĩa như vậy, không xứng với thư sinh!"
***
Nến long phượng, cân như ý, rượu hợp cẩn, cái gì cũng đầy đủ.