Tương Tư Hạ Tây Châu

Chương 5



 

Ngoại trừ việc nửa đêm một chiếc kiệu nhỏ được khiêng vào phủ từ cửa hông, các sắp xếp khác đều không khác gì một hôn sự chính thức.

 

Không thể không nói, trong việc nạp ta vào phủ, Tiêu Vân Khởi đã rất dụng tâm.

 

Ngọn nến nhảy múa phản chiếu trong mắt hắn, hắn đưa chén rượu hợp cẩn cho ta.

 

Rượu trong vắt, hương thơm nồng nàn, là Ngọc La Xuân thượng hạng.

 

Ta không chịu nhận.

 

Cùng người uống rượu giao bôi, tình nghĩa phu thê trăm năm bền chặt.

 

Chén hợp cẩn này, ta chỉ muốn cùng một người uống.

 

Nhưng người đó đã không còn nữa.

 

Tiêu Vân Khởi nhìn ta đầy ẩn ý: "Vẫn còn giận ta ra tay lần trước sao? Tương Tư, ta có thể cưng chiều nàng, nhưng nàng cũng phải nhận rõ thân phận của mình."

 

Hắn nắm lấy cổ tay ta, mạnh mẽ đổ rượu vào miệng ta.

 

Ta ho sặc sụa, nhưng hắn lại hài lòng mỉm cười.

 

Dây lưng cởi ra, áo cưới từ từ rơi xuống đất.

 

Ánh mắt hắn dừng lại trên lưng ta, lướt qua từng tấc một, như đang tuần tra lãnh địa của mình:

 

"Ta còn lo để lại sẹo, không ngờ lại dưỡng tốt đến vậy, nếu như làm hư hại tấm thân ngọc ngà này, ta sẽ rất đau lòng."

 

Lưng không để lại sẹo, còn phải cảm ơn Hạ Tây Châu.

 

Khi được chàng đưa về nhà, ta mê man mấy ngày liền.

 

Tiêu Vân Khởi lúc nóng giận, ra tay cực kỳ ác độc, dù ta còn trẻ, sức khoẻ tốt, cũng đã phải đi một vòng quanh cửa tử.

 

Đợi đến khi ý thức hoàn toàn tỉnh táo, vết thương trên lưng đã không còn chảy máu, nhưng những vết roi da ghê rợn vẫn còn rõ ràng.

 

Trương đại phu của Hồi Xuân Đường nói, chỉ có dùng Sinh Cơ Tán tốt nhất mới có thể xóa đi.

 

Thứ này năm mươi lạng bạc một lọ nhỏ, ít nhất phải bôi nửa năm.

 

Ta kéo vạt áo lại, không để ý.

 

Có sẹo thì có sẹo, thoát khỏi Xuân Phong Lâu, đời này không cần dựa vào tấm thân này mà sống nữa.

 

Đẹp hay xấu, có quan trọng gì.

 

Hạ Tây Châu lại trầm tư.

 

Chàng lấy hũ sành dưới gầm giường, đếm ra năm mươi lạng bạc vụn, trong đó còn có mấy xâu tiền đồng được xâu bằng chỉ đỏ.

 

Đó là số tiền mới tích góp được mấy ngày trước, chưa kịp đổi thành bạc.

 

Ta cầm lọ sứ ấm áp đựng Sinh Cơ Tán, im lặng rất lâu.

 

Trên đời này không có cái tốt nào là vô duyên vô cớ, tất cả đều có cái giá phải trả.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Người quá ngây thơ, trong thời buổi này, sống không thọ.

 

Ta chợt cười, bày ra vẻ kiều mị mà các ân khách thích nhất:

 

"Hạ Tây Châu, ngươi đối xử với ta tốt như vậy, có phải có ý đồ gì với ta không?"

 

"Nói trước, thấy ngươi tướng mạo không tệ, xuân phong một đêm thì được, làm phu thê lâu dài e rằng ngươi không đủ tiền..."

 

Chưa nói hết lời, trong tay đột nhiên bị nhét một cái bát nóng hổi.

 

Nhiệt độ vừa phải, không hề nóng.

 

Bên trong là bát hoành thánh do chính tay chàng nấu.

 

Giọng Hạ Tây Châu giống như đang nói chuyện với một đứa trẻ ngang ngược, có chút bất lực, lại có chút đau đầu.

 

"Tương Tư, đừng tự hủy hoại bản thân như vậy."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Sau này ngày tháng còn dài, ta chỉ là không muốn nàng hối hận."

 

Ta vốn quen lanh lợi, không bao giờ kiên nhẫn nghe người khác nói những chuyện đạo lý, nhưng hôm đó không hiểu sao, cổ họng như bị nghẹn lại, lại không thể nói được một lời nào.

 

Cảm giác này vô cùng bực bội.

 

Giống như ta đã bày binh bố trận, thế trận đã giăng ra, tự tin đối phương dù ra chiêu nào cũng có thể đánh cho tan tác.

 

Ai ngờ đối phương lại ra chiêu chẳng theo quy tắc nào.

 

Hai quân đối đầu, tên đã lắp vào cung, nhưng chàng lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời, nói một tiếng đêm nay trăng thật đẹp, mời ta cùng thưởng ngoạn.

 

Ta ủ rũ cúi đầu, lần đầu tiên cảm thấy thất bại trước một người đàn ông.

 

Mùi thơm ngon của nước súp gà từ bát bay ra, bụng ta réo lên.

 

Thôi vậy, ăn của người thì miệng ngắn, coi như chịu thua lần này.

 

...

 

Đối mặt với ánh mắt trêu đùa của Tiêu Vân Khởi, ta không né tránh.

 

Ta bước lên một bước, cố ý áp sát hắn, ánh mắt lúng liếng, không thể che giấu vẻ phong tình quyến rũ.

 

"Là đau lòng cho ta, hay đau lòng vì không sờ được tấm thân ngọc ngà này?"

 

Hắn nghe vậy ngẩn người, rồi bật cười ha hả, ôm ta lên:

 

"Tương Tư, ta chính là yêu cái vẻ lanh lợi này của nàng."

 

Lồng n.g.ự.c nóng bỏng của hắn áp vào da thịt ta, ta không tự chủ mà run rẩy.

 

Tiêu Vân Khởi là ân khách đầu tiên của ta, cũng là ân khách duy nhất của ta.

 

Năm mười lăm tuổi, ta ở trên lầu, nghiêng mình tựa ghế quý phi, lạnh lùng nhìn cuộc đời phồn hoa.

 

Hắn ở dưới đài, say ngủ bên gối mỹ nhân, khóe mắt lông mày đều viết lên vẻ đắc ý trong cuộc đời.

 

Khắp lầu áo đỏ bay lượn, vô số khăn lụa ném về phía hắn.

 

Ánh mắt hắn không lệch một ly, đối diện với ta.

 

Bốn mắt giao nhau, tên ta từ môi hắn lặng lẽ trượt qua.

 

Hắn nói, Tương Tư.

 

Có một khoảnh khắc, tim ta khẽ rung động.

 

Chỉ là sự rung động đó, rất nhanh đã như tàn tro trong tuyết, tan biến vào hư vô.

 

Vương tôn công tử, phong lưu không thiếu.

 

Hắn mê mẩn thân thể ta bao nhiêu, thì lại khinh thường thân phận ta bấy nhiêu.

 

Rõ ràng là những chuyện đã làm quen từ trước, giờ đây dạ dày lại cuộn trào từng trận.

 

Tiêu Vân Khởi hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của ta.

 

Trên giường, hắn luôn rất phóng túng, đêm nay lại càng không biết phát điên cái gì, giống như hận không thể nhào nặn ta vào trong cơ thể mình.

 

Ta như một vũng nước xuân, mặc cho hắn vần vò, mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào màn trướng đang lắc lư.

 

Khi tình cảm dâng trào, hắn ghé lại hôn ta.

 

Ta giả vờ vô tình quay đầu, né tránh.

 

Tiêu Vân Khởi hừ một tiếng, nhéo cằm ta, kéo đầu ta quay lại.

 

"Tương Tư, trước mặt ta, đừng giở những trò nhỏ nhặt này."

 

Hắn đã quen kiêu ngạo, xưa nay không cho phép bất kỳ sự từ chối nào.

 

Môi lưỡi giao hòa, tứ chi ta giãy giụa bị hắn đè chặt.