Tuý Đông Phong

Chương 3



Ta nhớ đến sau khi c/h/ế/t, hồn ta lang thang trên không trung, không ai dẫn đường, chỉ có thể vô định trôi nổi nơi chiến trường.



Cho đến khi nhìn thấy nam nhân khoác giáp đen, cưỡi ngựa phi nhanh về phía ta, ôm lấy t.h.i t.h.ể ta, đôi mắt đỏ rực gào thét, nước mắt thấm ướt y bào.



Bùi Hoài Nam từ nhỏ đã trái tính trái nết với ta, ta muốn đi đông, hắn nhất định rẽ tây.



Học ở Quốc Tử Giám, vì tranh hạng nhất hạng nhì mà đánh nhau đến đầu rơi m/á/u chảy; ta buông bỏ không thèm tranh, hắn cũng phải bỏ mặc, xem ai kém cỏi hơn.



Kiếp trước, khi ta cầu Hoàng thượng ban hôn với Thái tử, Bùi Hoài Nam không biết nổi điên gì, nửa đêm trèo tường vào sân ta, mắng ta mắt mù, còn ném một con búp bê đất xuống đất, đập nát vụn.



Ta nhận ra đó chính là con búp bê đất mình nặn từ khi còn rất nhỏ, khi ấy ta vẫn chạy theo hắn gọi một tiếng “thế tử ca ca”.



Bùi Hoài Nam nổi giận đùng đùng, suýt nữa phá tung cả viện, cuối cùng chúng ta lại đánh một trận, thực sự phá nát luôn cả viện.



Đánh xong, ta tức đến khóc, đuổi hắn đi, hắn đỏ mắt, cắn môi, như chịu uất ức to lớn, quay đầu bỏ đi.



Ngày đại hôn, ta ngồi trong kiệu hoa, giữa đám đông nhìn thấy hắn đỏ mắt lau nước mắt, chẳng hiểu sao tim lại nghẹn lại.



Sau đó, Lĩnh Nam vương tạo phản, Bùi Hoài Nam với thân phận con tin bị giữ ở hoàng thành đã bỏ trốn.



Khi ấy ta bị giam cầm, nghe tin Lĩnh Nam tạo phản chỉ cho là lời đồn.



Hai năm sau, gặp lại hắn, chính là lúc hắn từ Lĩnh Nam vượt ngàn dặm ban đêm đến thu nhặt t.h.i t.h.ể ta.



Ta thấy hắn cẩn thận nhặt từng mảnh xương vỡ của ta, ôm trong lòng như sợ mất.



Rồi nhìn hắn đưa hài cốt ta về Lĩnh Nam, chôn dưới một gốc đào, mặc đồ tang, để tang cho ta suốt nửa năm.



Bùi Hoài Nam thường lui tới một căn phòng, mỗi lần vào là ngồi suốt nửa ngày.



Ta lén theo vào, chỉ thấy khắp gian đều treo tranh vẽ ta.



Những bức tranh ấy không hề tinh xảo, nét vẽ run run, nhưng nhìn bút pháp thì đều do một người vẽ ra.



Bùi Hoài Nam co ro ngồi ở góc phòng, ôm chặt con búp bê đất đã vỡ năm nào, không ngừng gọi tên ta:



“Tạ Dạng, muội thật sự không cần ta nữa sao? A Dạng, muội thật sự không cần ta nữa…”



Khoảnh khắc đó, ta mới biết chính mình mắt mù, lòng bị mỡ che kín, để rồi phụ bạc một thiếu niên thật lòng yêu ta.



Sau thời gian để tang, Lĩnh Nam vương lập tức phát động cuộc trả thù điên cuồng với hoàng thành.



Bùi Hoài Nam dường như chỉ sau một đêm đã trưởng thành, không còn nụ cười hồn nhiên như trước. Ba năm chinh chiến, hắn chưa từng cười, cũng chưa từng rơi một giọt lệ.



Ngay cả khi lưỡi đao cong của Mạc Bắc c.h.é.m xuống, hắn cũng không kêu lấy một tiếng, thiếu niên từng khóc vì ta đã cầm trường thương mà trưởng thành trong m/á/u lửa.



Nhưng ông trời dường như ganh ghét người tốt. Tiêu Yến Thời thấy không thể thắng được Lĩnh Nam, bèn lén ký hiệp ước bất bình đẳng với Mạc Bắc. Hai nước liên minh, Bùi Hoài Nam bị đại tẩu phản bội, trước khi ra trận đã bị hạ độc, cuối cùng bị Tiêu Yến Thời bao vây.



Ta lơ lửng phía sau hắn, muốn lao lên gọi, nhưng chẳng cách nào chạm được vào cơ thể ấy.



Dưới sự bảo vệ của toán thân vệ cuối cùng, Bùi Hoài Nam thoát khỏi vòng vây, nhưng người trúng vô số mũi tên, m/á/u chảy dọc đường về.



Khi ấy, Lĩnh Nam vì có kẻ phản bội tiếp ứng từ bên trong mà bị Tiêu Yến Thời hạ lệnh đồ thành.



Chưa đầy một canh giờ, nơi vốn tràn đầy sức sống đã thành biển m/á/u, xác người già, trẻ nhỏ nằm la liệt giữa đường.



Cả Bùi gia chỉ còn lại năm mạng, t.h.i t.h.ể bị treo cao trên tường thành.



Bùi Hoài Nam lê tấm thân tàn từng bước một tiến đến chân tường, nghiến răng muốn cất tiếng nhưng không thể.



Thu gom t.h.i t.h.ể người nhà xong, hắn như một con rối mất hồn ngồi sụp xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Mưa lớn trút xuống, hòa vào m/á/u nhuộm đỏ mặt đất.



Ta đứng phía sau hắn, tuyệt vọng chẳng kém.



Lâu sau, Bùi Hoài Nam mới gượng dậy, tìm một chiếc xe gỗ, đặt t.h.i t.h.ể người nhà lên, tập tễnh kéo vào rừng hoang để chôn cất.



Mọi việc xong xuôi, hắn chẳng còn sức lực, ngã xuống đất, gắng gượng bò đến trước mộ phần của ta.



Hắn nằm cạnh bia mộ, từ trong lòng lấy ra con búp bê đất đã vỡ, đưa lên môi hôn, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.



Bùi gia một lòng vì quốc gia xã tắc, chưa từng có ý phản bội, nhưng chỉ vì sự nghi kỵ và vu hãm của hoàng đế mà không thể cho Lĩnh Nam một con đường sống.



Nghĩ lại tất cả chuyện xưa, ta giơ tay tát mình một cái.



Ca ca thấy mắt ta đỏ hoe, lại còn tự đánh mình, tưởng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng an ủi:

Hạt Dẻ Rang Đường



“Sao vậy, sao lại tự đánh mình? Thôi được, ta không hỏi chuyện muội với thằng nhóc Bùi gia đó nữa.”



“Nhưng mà lời muội nói hôm qua đã đắc tội với Thái tử, e rằng chúng ta thời gian tới sẽ không yên ổn đâu.”



“Vậy thì còn xem hắn có muốn giữ cái ngôi Thái tử này hay không.”



Ta cầm sổ sách, lạnh lùng cười. Hôm qua, Thái tử thất lễ ngay trước mặt mọi người, bị Hoàng thượng khiển trách.



Hắn và Tam hoàng tử vốn đã tranh giành quyền lực, chuyện này càng tạo cơ hội cho phe Quý phi thừa nước đục thả câu.



Ta chính là muốn hai con ch.ó này cắn nhau.



Những gì đã diễn ra ở kiếp trước tuyệt đối không được tái diễn.



Kẻ từng sỉ nhục ta sẽ phải nếm trải cảm giác c/h/ế/t không yên lành.



Kẻ từng hại Bùi Hoài Nam… càng không được c/h/ế/t tử tế!



Chuyện nói đến là đến, Hoàng hậu mở Bách Hoa yến, mời các tiểu thư quyền quý trong hoàng thành.



Vậy mà ta vừa ra cửa đã bị người kéo vào trong xe ngựa của Thái tử.

4.



“Thái tử điện hạ, nam nữ thụ thụ bất thân.”



Ta nhìn nam nhân khoác cẩm bào đen, giọng lạnh hẳn đi. Không buồn quan tâm hắn định làm gì, ta xoay người vén rèm xe định bước xuống.



Tiêu Yến Thời lập tức kéo mạnh ta trở lại, ép xuống chiếc sập mềm trong xe ngựa.



Hắn đứng cao nhìn xuống, ánh mắt như muốn soi thấu ta.



“Nam nữ thụ thụ bất thân? Hừ, bây giờ nàng mới biết phải tránh xa cô sao?” hắn khẽ cười lạnh, bóp lấy cằm ta, ép ta phải đối diện với hắn.



Hắn vẫn y như kiếp trước: mạnh mẽ, kiêu ngạo, cực kỳ tự phụ, như thể tin rằng mọi nữ nhân trong thiên hạ đều say mê hắn, chen chúc vào Đông cung, thậm chí cam tâm làm một tỳ nữ rửa chân chỉ để ở lại bên hắn.



Thấy ta lạnh mặt im lặng, Tiêu Yến Thời cho rằng mấy ngày nay ta làm tất cả chỉ để “lạt mềm buộc chặt”, muốn câu lấy trái tim hắn. Hắn từ từ nới lỏng tay đang nắm cằm ta, vẫn giữ vẻ bề trên, tự tin nói:



“Chỉ cần nàng từ hôn với Bùi Hoài Nam, cô không truy cứu chuyện trước, vẫn sẽ cưới nàng làm Thái tử phi.”



“Vậy thần nữ còn phải đa tạ Thái tử điện hạ đại ân đại đức rồi. Có phải thần nữ nên dập đầu ba lạy chín khấu để tạ ơn ngài? Ngài có muốn thần nữ đốt thêm mấy nén hương cao để tỏ lòng biết ơn không?”



Ta chỉnh lại y phục, lấy khăn tay ra lau chỗ bị hắn chạm qua, lau mãi mới cảm thấy đủ sạch, rồi ném thẳng chiếc khăn ra ngoài, vẻ mặt đầy ghét bỏ.



Sắc mặt Tiêu Yến Thời khẽ biến, ánh mắt trở nên khó chịu.