Tuý Đông Phong

Chương 4



Trước nay ta luôn ngoan ngoãn nghe lời hắn, hắn nói đông ta tuyệt đối không đi tây, chứ đừng nói đến việc bây giờ lại câu câu đối chọi, từng chữ như kim châm.



Tiêu Yến Thời cần không phải ta, mà là một con rối ngoan ngoãn, có giá trị lợi dụng.



Ta phủi phủi lớp bụi vốn không tồn tại trên áo, khẽ hành lễ với Thái tử, giọng lạnh hơn:



“Vị trí Thái tử phi, thần nữ vô phúc đảm đương. Xin điện hạ chớ dây dưa.”



Nói xong ta xoay người định bước ra.



Tiêu Yến Thời lại định giở trò cũ kéo ta về, nhưng lần này ta chẳng buồn nể mặt,trực tiếp nắm lấy cánh tay hắn, hất mạnh về phía trước.



“Bộp!” một tiếng nặng nề vang lên, vật thể rơi xuống đất.



Hôm nay đúng vào ngày Lễ Thần Hoa, một trong những ngày lễ quan trọng nhất Đông Lăng.



Trên phố, dân chúng qua lại nghe thấy tiếng động liền đồng loạt quay sang nhìn với vẻ tò mò.



Ta bước xuống xe ngựa, liền bị thị vệ của Thái tử chặn đường.



Tiêu Yến Thời đen mặt bò dậy, cú ngã khiến bộ cẩm bào hảo hạng rách một mảng, đầy bụi bặm, chẳng thể mặc được nữa.



Hắn vốn sĩ diện nhất, lúc này nắm chặt nắm đấm, tiến lại gần ta, trông như muốn nuốt sống ta ngay giữa phố.



Nhưng chưa kịp đến gần, từ trong đám đông vang lên một tiếng kinh hô, một mũi tên lông vũ lao vút tới, xé tan đám người, nhắm thẳng vào Thái tử.



Ta lập tức nhận ra kẻ vừa b.ắ.n tên ở gần đó, thân thể phản ứng nhanh, xoay người né sang một bên.



Tiêu Yến Thời vốn cũng biết chút võ công, nhưng sự việc xảy ra quá bất ngờ, lại không rõ kẻ nào ra tay.



Hắn tuy miễn cưỡng tránh được mũi tên nhưng không đứng vững, ngã mạnh xuống đất.



Mà xui xẻo thay, m.ô.n.g hắn rơi trúng ngay một bãi phân ngựa.



Tiêu Yến Thời hoảng hốt hét lớn:



“Bắt thích khách! Mau bắt sống thích khách cho cô! Cô muốn lột da, băm hắn thành từng mảnh!”



Đám thị vệ lập tức rối loạn, vội vàng tản ra đuổi theo. Hắn cũng chẳng còn tâm trí để ý tới ta nữa.



Ta giả vờ như chẳng có chuyện gì, lặng lẽ tiến đến bên xe ngựa của Thái tử.



Nhân lúc đám dân chúng xung quanh đang tò mò xem náo nhiệt, ta nhanh tay động vào trục bánh xe, rồi lại thản nhiên lùi ra, im lặng đứng sang một bên, kiên nhẫn chờ xe rời đi.



Đến trưa, Tiêu Yến Thời vẫn không bắt được thích khách, cuối cùng đành tức tối bỏ đi.



Xe ngựa vừa chạy chưa được bao xa, bánh xe liền lệch hẳn, cả cỗ xe nghiêng đột ngột.

Hạt Dẻ Rang Đường



Cú nghiêng làm ngựa phía trước hoảng sợ, dựng đứng hai chân trước rồi lao điên cuồng khắp phố, mặc cho người đánh xe quất roi ra sức ghìm lại.



Ta đứng trong đám đông, nhàn nhã bóc hạt dưa xem kịch, không cần nghĩ cũng đoán được trong xe Tiêu Yến Thời đau đến mức nào.



Cú ngã này nhẹ thì xây xát, nặng thì gãy chân, coi như vẫn còn rẻ cho con ch.ó này.



Ta bốc một nắm hạt dưa, tâm trạng cực kỳ sảng khoái, vừa đi vừa nhai.



Đến hoàng cung, yến tiệc đã bắt đầu. Chưa kịp bước vào, ta đã thấy đường tỷ mặc một chiếc váy lưu tiên màu lam, đang được các tiểu thư thế gia vây quanh.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một nhóm ríu rít trò chuyện, khen y phục hôm nay của nàng ta thế nào, ngọc châu trên người tinh mỹ ra sao.



Đường tỷ trông thấy ta liền nhanh chân tiến lại, thân mật kéo tay ta, ra dáng như nhân vật chính của buổi tiệc mà nói:



“Đường muội, cuối cùng muội cũng tới rồi, hôm nay muội đến muộn đó.”



“Ừ, trên đường có chút việc nên chậm trễ.”



Bàn tay ta khẽ run. Chỉ cần nghĩ tới việc kiếp trước đường tỷ đã đối xử với ta thế nào, cảm giác ghê tởm liền dâng trào khi nhìn xuống bàn tay đang bị nàng ta nắm chặt.



Nhưng lúc này ta chưa thể xé bỏ lớp mặt nạ, màn chính của hôm nay còn chưa bắt đầu.

5.



Bách Hoa yến là tiệc riêng của các nương nương trong hậu cung, thường mời các phu nhân, tiểu thư quyền quý ở kinh thành tới dự.



Bề ngoài là thưởng hoa, ngâm thơ đối câu, nhưng thực chất cũng là dịp các nương nương chọn con dâu.



Hoàng hậu ngồi ở vị trí chủ tọa, bên cạnh là Quý phi và Đức phi.



Đường tỷ của ta gần đây được Quý phi vô cùng ưu ái nên vị trí cũng ở hàng trên, còn ta thì chọn ngồi ở góc khuất nhất, cầm khăn tay liên tục lau bàn tay mình.



Tiếng đàn vang lên, phá tan tiếng trò chuyện xung quanh.



Đường tỷ ngồi giữa đài cao của yến tiệc, cúi đầu khẽ gảy từng dây đàn.



Nàng họ Tạ, tên Hoài Ngưng, đàn nghệ rất cao, từng nổi danh khắp kinh thành với một khúc khúc Nghê Thường, trở thành đối tượng mà các công tử thế gia tranh nhau cầu hôn.



Cũng chính trong buổi hòa tấu ấy của kiếp trước, Thái tử và nàng vừa gặp đã yêu, nảy sinh tình cảm.



Ta vốn không hiểu cầm nghệ hay âm luật, chỉ cảm thấy tiếng đàn dễ nghe, ngoài ra chẳng cảm được gì hơn.



Khi Tạ Hoài Ngưng kết thúc bản đàn, mọi người trong yến tiệc đều vỗ tay khen ngợi, Hoàng hậu và Quý phi cũng nhìn nàng ta với ánh mắt tán thưởng.



Nàng ta hơi nghiêng người, lén gửi cho Thái tử một ánh mắt đưa tình.



Nhưng Tiêu Yến Thời lại chẳng hề nhận ra vẻ phong tình của mỹ nhân, từ khi nhập tọa, ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào ta.



Tạ Hoài Ngưng khẽ biến sắc, bàn tay ôm đàn siết nhẹ.



Tiếp đó là một vị tiểu thư quyền quý dâng điệu múa, dáng vẻ uyển chuyển, thân hình nhẹ nhàng, ta chỉ có thể bật một tiếng “hay” mà chẳng tìm ra lời khen nào khác.



Đến lúc yến tiệc gần đạt cao trào, chẳng biết ai lên tiếng:



“Nghe nói Hoa Yến Quận chúa cũng tinh thông âm luật, không biết hôm nay có thể để chúng thần nữ được mở rộng tầm mắt hay không?”



Hoa Yến – chính là phong hào Hoàng thượng ban cho ta.



Lời vừa thốt ra, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ta: có kẻ chờ xem trò hay, có kẻ châm chọc, cũng có ánh nhìn thương hại.

 

Người trong các thế gia đều biết, Hoa Yến Quận chúa ngoài việc múa đao luyện thương thì chẳng biết gì khác, thậm chí thơ từ ca phú cũng chẳng thuộc nổi một bài. Nói thẳng ra, ta chỉ là kẻ thô lỗ mang danh tiểu thư.



Người đưa ra lời đề nghị này rõ ràng muốn ta mất mặt, kiếp trước cũng chính vào thời điểm này, ta bị đẩy lên đài cầm đàn, kết quả là không biết gảy, trở thành trò cười bắt chước vô duyên.



Họ chỉ biết Hoa Yến Quận chúa kiến thức nông cạn, không có dáng vẻ của một tiểu thư khuê các, nhưng lại không biết rằng kiếp trước sau khi ta c/h/ế/t, ta đã thấy Bùi Hoài Nam đứng trong đêm tối tĩnh mịch, thổi đi thổi lại một khúc Phượng Cầu Hoàng.



Cũng chính khúc nhạc ấy, lặp đi lặp lại, đã kéo hồn ta trở về nhân gian.



Nhưng Phượng Cầu Hoàng là để tấu cho người mình yêu, bọn họ… không xứng.