Tuý Đông Phong

Chương 5



Ta hơi cúi người hướng về Hoàng hậu:



“Xin nương nương thứ tội, thần nữ không am tường cầm kỳ thư họa, cũng chẳng hiểu âm luật. Làm phiền đến nhã hứng của mọi người, thần nữ xin không làm trò cười nữa.”



Vừa dứt lời, Lục công chúa ngồi bên liền hừ lạnh:



“Chẳng biết gì, đúng là đồ thô kệch. Bảo sao hoàng huynh không cần ngươi.”



Hoàng hậu lập tức liếc nàng một cái đầy lạnh lẽo, rồi quay sang ta với ánh mắt ôn hòa:



“A Dạng vốn tính phóng khoáng, bổn cung sao có thể trách được? Năm xưa ta và mẫu thân của ngươi cũng rất thích cưỡi ngựa. Đợi đến mùa thu săn bắn, ngươi nhất định phải đi cùng bổn cung cưỡi ngựa nhé.”



Lục công chúa trừng ta một cái sắc lẹm, rồi hừ một tiếng, quay đầu đi.



Ta trở lại chỗ ngồi, không biết từ khi nào Tạ Hoài Ngưng đã đổi chỗ, ngồi ngay bên cạnh.



Nàng ta mỉm cười dịu dàng, gắp cho ta một miếng bánh:



“Ta thấy muội hôm nay cứ như đang bận lòng chuyện gì, ngay cả điểm tâm trên bàn cũng chưa đụng. Đây là bánh quế hoa muội thích nhất, là Thái tử điện hạ đặc biệt dặn ngự thiện phòng làm đó.”



Ta nhìn miếng bánh quế hoa trong đĩa, lại liếc sang Thái tử, rồi gắp lấy ném sang một bên.



Tạ Hoài Ngưng thấy vậy, ánh mắt lóe lên một tia vui mừng khó che giấu, nhưng nhanh chóng ép xuống.



Nàng ta giả vờ dịu dàng ghé lại, khẽ nói:

Hạt Dẻ Rang Đường



“Ta biết muội đang giận dỗi Thái tử điện hạ, nhưng Lĩnh Nam thế tử chung quy vẫn không phải lương phối. Muội không biết Lĩnh Nam khổ thế nào đâu, đất phong xa xôi hẻo lánh, làm sao sánh với Đông cung được. Vài ngày nay Thái tử đặc biệt tìm ta, nhờ ta khuyên muội đừng giận dỗi nữa.”



Nghe giọng điệu ngọt nhạt ấy, ta chỉ lạnh lùng cười trong lòng, chẳng hiểu nàng ta lấy đâu ra bản lĩnh để nói ra những lời trái tim trái bụng như thế.



Ta không muốn ngồi quá gần, e rằng bản thân không kìm được mà rút đao xử lý nàng ta luôn, hỏng mất kế hoạch hôm nay.



Đúng lúc đó, bên tai vang lên tiếng cười khẩy đầy châm biếm:



“Chậc chậc, tẩu tử của ta đã có hôn ước với ca ca ta rồi, Tạ tiểu thư, ngươi đây là muốn phá đôi uyên ương hay thấy không vừa ý với thánh chỉ ban hôn của Hoàng thượng? Hơn nữa Lĩnh Nam nhà ta thế nào mà đến lượt một kẻ không phẩm cấp như ngươi bình luận sao? Năm xưa Bùi gia ta đang đánh giặc ở biên ải, ngươi trốn ở đâu làm rùa rụt cổ thế?”



Ta quay đầu nhìn, một thiếu nữ mặc võ phục đen, tóc buộc cao đuôi ngựa, tay khoanh trước ngực. Dung mạo nàng có vài phần giống Bùi Hoài Nam, cả hai đều mang chút khí chất ngang tàng.



Tạ Hoài Ngưng biến sắc, vội giải thích:



“Là thần nữ lỡ lời, xin Phi Nguyệt quận chúa thứ tội.”



Bùi Phi Nguyệt khoát tay, nhếch môi:



“Biết là được. Thích Đông cung thì tự mình gả vào đó, đừng có đi phá người khác.



“Ca ca ta vốn nhỏ nhen, lại cực kỳ bảo vệ người nhà. Khó khăn lắm mới chờ được tẩu tử, nếu ngươi dám phá, ngày mai huynh ấy sẽ vác ghế ngồi trước cổng nhà ngươi mà ‘giảng đạo’ cho xem.”



Tạ Hoài Ngưng càng tái mét, tay giấu trong tay áo siết chặt, nhưng vì thân phận nên không dám cãi lại. Nàng ta lau nước mắt, ra vẻ chịu ấm ức lớn, rồi đứng dậy chạy ra ngoài.



Bùi Phi Nguyệt hừ mấy tiếng, kéo một cái bồ đoàn lại gần ta, cười nói:



“Tẩu tử, ca ca ta bảo muội trông chừng tỷ. Huynh ấy sợ tỷ tính tình mềm yếu, vào yến tiệc sẽ bị người ta bắt nạt.”



Nghe đến hai chữ “tính tình mềm yếu”, ta hơi sững lại, trong đầu thoáng hiện ra hình ảnh thanh quỷ đầu đao nặng mấy chục cân vẫn đặt trong viện của mình.



Thôi, tiểu cô nương còn nhỏ, đừng dọa nàng ấy sợ.



Bùi Phi Nguyệt tính cách hoạt bát, ngồi cùng ta từ chuyện biên ải nói đến chuyện kinh thành, từ chuyện lớn đến chuyện vặt, không ngừng ríu rít.



Đến chạng vạng, nàng duỗi người, chống cằm chán nản nghịch đôi đũa.



Ta liếc sang chỗ ngồi trống của Tạ Hoài Ngưng, hơn một canh giờ rồi, nàng ta vẫn chưa quay lại, giống hệt kiếp trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Ở ghế cao kia, sau khi Tạ Hoài Ngưng rời đi, Thái tử cũng lập tức đứng dậy.



Kiếp trước, ta tưởng hắn thực sự có việc nên rời đi, nào ngờ hai kẻ đó lại ở hậu cung mây mưa, bẩn thỉu đến buồn nôn.



Còn ta thì bị Tạ Hoài Ngưng tính kế, bị bỏ thuốc trong rượu, suýt nữa bị người làm nhục.



Những ký ức đó nhanh chóng hiện về.



Một cung nữ bưng trà đến rót đầy chén ta, dáng vẻ hoảng hốt. Ta thuận thế tương kế tựu kế, giả vờ ngửa đầu uống cạn.



Cung nữ thấy kế hoạch thành công liền vội vã rời đi, hẳn là chạy đi báo tin.



Chẳng bao lâu, Tạ Hoài Ngưng quay lại, khác hẳn bộ dạng ấm ức ban nãy, mặt mày tươi rói, giải thích với mọi người rằng mình uống say nên ra ngoài tỉnh rượu.



Ánh mắt nàng liên tục liếc về phía ta, khóe môi khẽ nhếch.



Nhưng nàng ta không biết, chén trà đó ta chưa uống vào bụng, vừa nãy khi cung nữ rời đi, ta đã kín đáo nôn ra, không ai hay biết.



Thấy thời cơ chín muồi, ta vận nội lực làm mặt mình đỏ bừng, không ngừng uống thêm trà.



Tạ Hoài Ngưng lập tức tỏ vẻ lo lắng:



“Đường muội say rồi sao? Sao mặt lại đỏ thế này?”



“Có hơi say thật.”



Ta xoa thái dương, diễn cảnh bị bỏ thuốc một cách hoàn hảo.



Hoàng hậu thấy vậy, liền bảo cung nữ dìu ta đến tẩm điện của bà nghỉ ngơi.



Tạ Hoài Ngưng làm bộ lo lắng, xin đi theo.



Ta được cung nữ dìu đến tẩm điện của Hoàng hậu, bước chân hơi loạng choạng, gương mặt đỏ bừng như vừa uống quá chén.



Tạ Hoài Ngưng đi sát bên, vẻ mặt dịu dàng chu đáo, giống hệt một người tỷ tỷ nhân từ đang quan tâm muội muội.



Bên ngoài nhìn vào, mọi thứ đều hợp tình hợp lý, chỉ có ta biết, con rắn độc này đang chờ khoảnh khắc ta mất hết sức phản kháng.



Kiếp trước, ta đã từng ngây thơ tin vào bộ mặt này, ngồi trong phòng nghỉ của Hoàng hậu, ngửa cổ uống cạn ly trà mà nàng ta đưa, để rồi thuốc phát tác, cả người vô lực, thần trí mơ hồ.



Lúc đó, thứ chờ ta không phải giấc ngủ yên lành, mà là một màn sỉ nhục gần như hủy cả đời.



Còn kiếp này…



Ta khẽ cúi đầu, khóe môi lướt qua một tia cười lạnh, bước vào tẩm điện với dáng vẻ yếu ớt, để mặc nàng ta tưởng rằng mọi chuyện đang tiến triển như kế hoạch.



Bên trong, hương trầm thoang thoảng, rèm gấm buông xuống, ánh sáng nhu hòa.



Cung nữ đỡ ta ngồi xuống tháp nghỉ, Tạ Hoài Ngưng ngồi đối diện, cầm lấy ấm trà tự tay rót cho ta một chén, giọng nhẹ như gió xuân:



“Muội uống chút trà này đi, giải rượu rất tốt.”



Ánh mắt ta thoáng lướt qua chén trà, vẫn giữ nụ cười ngây ngô, đưa tay đón lấy… nhưng bàn tay khẽ nghiêng, trà đã theo cổ tay ta mà chảy xuống, thấm vào tay áo.



Ta “a” một tiếng nhỏ, giả vờ luống cuống cầm khăn lau, vừa vặn mượn động tác để đổ hết phần trà còn lại xuống sàn.



“Xem muội vụng về chưa,” Tạ Hoài Ngưng bật cười, lại rót thêm chén khác.



Ta đón lấy chén trà mới, lần này đưa lên môi, khẽ nhấp một ngụm, đủ để nàng ta yên tâm.



Nhưng trong miệng ta, một viên dược hoàn nhỏ bé đã nhanh chóng trung hòa vị thuốc — thứ mà ta đã chuẩn bị từ trước khi vào cung.



Ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nàng ta, để mặc ánh mắt quan tâm kia soi xét, nhưng trong lòng ta chỉ còn lại một câu: Hôm nay, chính ngươi mới là người sẽ uống cạn chén đắng này.