6.
Lục công chúa là người lao lên đầu tiên, cũng là người xông đến nhanh nhất. Nàng ta hoàn toàn bỏ qua lễ nghi hoàng thất, chạy thẳng đến trước mặt ta, không nói không rằng liền chỉ tay mắng:
“Tạ Dạng, ngươi thật to gan, vụng trộm với dã nam nhân đến tận lãnh cung! Đúng là chẳng biết liêm sỉ! Loại đàn bà lẳng lơ như ngươi sao xứng với Lĩnh Nam thế tử? Hôm nay bản công chúa sẽ đem ngươi và gian phu cùng bỏ vào lồng heo dìm c/h/ế/t!”
Nói xong, nàng ta xắn tay áo quay người định làm, nhưng ngay giây tiếp theo, ánh mắt bỗng mở to, khí thế hùng hổ lập tức biến mất.
Nàng ta lấy tay che miệng, lùi lại vài bước, chỉ thẳng vào Bùi Hoài Nam, kinh hãi hỏi:
“Sao… sao lại là ngươi? Nàng ta không phải cùng…”
Câu nói còn chưa hết, Lục công chúa may ra vẫn còn nửa phần lý trí nên đã kịp nuốt xuống, nhưng ta thì hiểu rõ, nàng ta và Tạ Hoài Ngưng chắc chắn đã thông đồng từ trước.
Nếu không, sao lại “tình cờ” giống hệt kiếp trước: vừa đúng lúc bắt gặp, lại còn dẫn theo một đám đông?
Chỉ là, kiếp này ta không còn là miếng thịt cá mặc người xẻo như trước nữa.
Bùi Hoài Nam mặt trầm như nước, bế ta từ chiếc ghế gỗ lên, ôm chặt trong ngực.
Chàng nhìn thẳng vào Lục công chúa, ánh mắt lạnh buốt, giọng nói không còn chút dịu dàng:
“Những ‘dã nam nhân’, ‘gian phu’ trong miệng công chúa, chính là vi thần. Vi thần chẳng qua vào cung đón muội muội về phủ, không ngờ lại thấy một cung nữ dìu vị hôn thê của vi thần vào lãnh cung, nên mới ra tay cứu giúp.
“Công chúa từng câu từng chữ ‘gian phu dâm phụ’ nói thật trôi chảy. Thần cùng A Dạng là do Hoàng thượng ban hôn, đã đính ước, chẳng bao lâu nữa sẽ thành thân. Công chúa là bất mãn với thánh chỉ của Hoàng thượng, hay là bất mãn với Lĩnh Nam vương phủ ta mà nhất quyết phải sỉ nhục thần như vậy?”
Lời nói như dao, khiến Lục công chúa lúc đỏ lúc trắng, khí thế ban đầu bị uy áp từ người Bùi Hoài Nam ép đến mức suýt quỵ xuống đất, cuối cùng bật khóc.
Hoàng hậu được người dìu ra hòa giải, ra lệnh Lục công chúa phải xin lỗi, còn dặn Đức phi phải quản thúc nữ nhi thật chặt.
Hoàng tộc vốn là cành vàng lá ngọc, việc bắt một công chúa xin lỗi thần tử là chuyện hiếm thấy.
Nhưng ta hiểu rõ, ta và Bùi Hoài Nam vốn một ở phương Bắc, một ở phương Nam, đều trấn thủ biên cương Đông Lăng.
Lần này chàng cố ý dùng danh nghĩa Lĩnh Nam vương phủ đè ép công chúa, e rằng sáng mai trong kinh thành sẽ xuất hiện tin đồn bất lợi cho Lĩnh Nam Vương phủ.
Ta khẽ khom người trong lòng chàng, gương mặt ửng đỏ, “yếu ớt” nói với Hoàng hậu:
“Hoàng hậu nương nương, e là Lục công chúa không biết thần nữ đã bị một cung nữ độc ác hãm hại. Khi tỉnh lại không thấy bóng dáng đường tỷ, thần nữ định đi tìm, ai ngờ lại bị ném vào lãnh cung, suýt nữa ngã xuống hồ mà mất mạng… khụ khụ… May mà thế tử tới kịp, thần nữ mới thoát hiểm.”
Hoàng hậu sống trong cung nhiều năm, vừa nghe liền hiểu ngay ngọn nguồn.
Bà phất tay, lệnh mang cung nữ kia lên tra hỏi Tạ Hoài Ngưng đã đi đâu.
Cung nữ kia rõ ràng rất trung thành, nhất quyết không khai, nhưng chính sự im lặng đó càng khiến người ta nghi ngờ.
Tỷ tỷ mà đem muội muội say rượu ném vào lãnh cung để mưu hại, đúng là tâm địa độc ác.
Hoàng hậu lập tức hạ lệnh tống cung nữ vào đại lao, đồng thời sai người tìm Tạ Hoài Ngưng.
Ta tiếp tục nép vào lòng Bùi Hoài Nam ra vẻ đáng thương, Hoàng hậu thấy vậy càng thương xót, lập tức bảo chàng đưa ta về nghỉ ngơi.
Chúng ta vừa lên xe ngựa rời khỏi, tin tức từ trong cung đã truyền ra —
Tạ Hoài Ngưng được tìm thấy… ở ngự hoa viên, đang “thân mật” cùng Tam hoàng tử.
Khi bị bắt gặp, cả hai đều không một mảnh vải che thân. Điều khiến mọi người choáng váng hơn nữa là bên cạnh họ… còn có ba tên thái giám cũng trần như nhộng.
Hoàng hậu nghe tin thì ngất ngay tại chỗ.
Hoàng thượng nổi giận lôi đình, xông lên đá Tam hoàng tử một cú lăn vào tảng đá, hắn hoảng loạn đến mức đập đầu… rồi cũng ngất luôn.
Hoàng thượng dù quát mắng, vẫn nể mặt Tạ gia nên không xử tử Tạ Hoài Ngưng, chỉ cắt đứt giấc mộng làm Thái tử phi, ban nàng ta cho Tam hoàng tử làm trắc phi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Xe ngựa đưa Tạ Hoài Ngưng ra khỏi cung vô tình lướt qua xe ta. Ta vén rèm, khẽ vẫy tay chào, nhìn sắc mặt nàng ta xám xịt mà trong lòng ta sảng khoái vô cùng.
Ta vốn đoán nàng ta sẽ bị bắt quả tang cùng Thái tử, không ngờ lại là với Tam hoàng tử.
Với tính cách kiêu ngạo của Tạ Hoài Ngưng, sao nàng ta có thể ưng được kẻ chẳng ra gì, ăn chơi vô độ như Tam hoàng tử?
Ta nghiêng đầu nhìn Bùi Hoài Nam, chàng bị ta nhìn đến mức câu nên khai, câu không nên cũng khai nốt, chỉ đáp gọn:
“Thấy Tam hoàng tử ngứa mắt lâu rồi.”
Rồi chàng thản nhiên nói tiếp:
“Tạ Hoài Ngưng bắt nạt nàng, ta sẽ bắt nạt lại. Tam hoàng tử dám nhòm ngó vị hôn thê của ta, ta sẽ khiến hắn mất mặt thê thảm. Hai kẻ này ghép lại, đúng là ‘tiện nhân phối cẩu, thiên trường địa cửu’.”
Nếu không phải ta đã trải qua kiếp trước, ta cũng chẳng biết cái người mà thiên hạ đồn là chỉ biết uống rượu, đấu dế này, thực ra lại là kẻ giả heo ăn hổ, trong lòng sáng suốt hơn ai hết.
Ta nhìn chàng, ký ức kiếp trước lại ùa về, chàng trai mặc giáp xông pha nơi chiến trận, chàng trai cưỡi ngựa trên thảo nguyên, phóng khoáng, rực rỡ như ánh mặt trời.
Bùi Hoài Nam à…
Chàng thấy ta nhìn mãi, liền nhíu mày:
“Sao thế? Nhìn ta như vậy… chẳng lẽ thấy Thái tử mất ‘bông hoa dại’ rồi, nàng lại muốn quay về nối lại tình xưa?”
Càng nói, chàng càng kích động, vành mắt cũng đỏ lên.
Ta khẽ bật cười, đưa tay khẽ vuốt hàng mày của chàng, dịu giọng nói:
“Bùi Hoài Nam, chúng ta thành thân đi.”
Chàng chớp mắt mấy lần, im lặng.
Xe ngựa đi đến phố Đông, chàng vẫn trừng mắt im lặng.
Xe dừng trước cổng Tạ phủ, chàng vẫn không nói.
Ta thầm nghĩ, chẳng lẽ chàng bị thứ gì nhập? Hay trúng tà? Hay hỏng đầu óc rồi?
Khi ta còn đang phân vân có nên gọi đại phu hay đạo sĩ, thì chàng bỗng hoàn hồn, ngửa mặt cười ha hả mấy tiếng, rồi hứng quá nhảy dựng lên, kết quả đập đầu vào nóc xe, lảo đảo ngã luôn ra ngoài.
Ngã xuống đất, chàng chẳng kêu ca gì, trái lại cười ngu ngơ, chạy tới ôm chầm lấy ta, cúi đầu hôn liên tiếp lên má ta mấy cái, vừa hôn vừa phấn khích nói:
“Tối nay ta về là bắt đầu chuẩn bị! Không, phải chuẩn bị ngay bây giờ! Mười dặm hồng trang, kiệu lớn tám người khiêng, thứ gì cũng không thể thiếu! Ta còn phải moi bằng được tiền cưới của cha ta.”
“Nhỡ đâu ông ấy không chịu bỏ tiền thì sao? Hay là ta ở rể Tạ phủ? Ca ca của nàng có ghét kẻ ăn nhờ ở đậu như ta không?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Chiến sự biên cương liên miên, quân lương và quân phí năm nào cũng thiếu.
Cả gia sản Tướng quân phủ cộng với Lĩnh Nam vương phủ, gom lại cũng chẳng đủ nuôi quân một năm.
Đông Lăng nhìn ngoài thì phồn hoa giàu có, nhưng bên trong đã bị đám sâu mọt đục khoét gần sạch, dù Hoàng thượng có anh minh cũng không thể quét sạch lũ đó.
Ta và chàng đều hiểu rõ khó khăn này.
Một lúc lâu sau, ca ca ta đứng ở cửa, mặt hầm hầm, ho sặc sụa như muốn long phổi, trừng mắt nhìn chúng ta.
Bùi Hoài Nam thì giả như không thấy, vẫn ôm chặt ta không buông.
Đến khi ca ca ta xách gậy sói xông lại, chàng mới cúi xuống hôn khẽ lên tóc ta, rồi lập tức quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa vẫy tay hét lớn:
“A Dạng! Tin ta, kiếp này ta nhất định không phụ nàng!”