7.
Ngày mùng ba tháng mười, ngày lành tháng tốt, ta xuất giá rời Tướng quân phủ.
Cha ta mấy hôm trước gấp rút trở về, vừa gặp đã mắng ta và ca ca một trận, rồi lấy ra cây trâm mà mẫu thân để lại, tự tay cài lên tóc ta, đích thân tiễn nữ nhi đi lấy chồng.
Trước cổng Tướng quân phủ, Bùi Hoài Nam mặc hỷ bào đỏ rực, đầu đội ngọc quan, cưỡi trên lưng một con ngựa đen, cười sáng rỡ.
Cha ta chỉ thẳng vào chàng mà mắng, còn rút đại đao ra dọa, bảo nếu không đối xử tốt với ta thì sẽ c.h.é.m ngay. Lĩnh Nam vương ở bên cạnh lại còn vỗ tay tán thưởng.
Ngay lúc nha hoàn định dìu ta bước lên kiệu hoa, ta chợt dừng bước, nhìn về phía Bùi Hoài Nam.
Chỉ một ánh mắt, chàng đã hiểu ý. Chàng rút từ tay áo ra một chiếc khăn trùm đầu đỏ, tự trùm lên mình, khoanh tay nói với ta:
“Nương tử, nàng phải chịu trách nhiệm với vi phu đấy, đừng có phụ tình vi phu mà bỏ đi nhé.”
Nói xong, chàng ngồi luôn vào kiệu hoa.
Cha ta vỗ tay khen rối rít, liên tục gọi là “con rể tốt”.
Lĩnh Nam vương mắng con trai té tát, nhưng trên mặt vẫn không giấu được nụ cười.
Kiếp trước, ta bước vào kiệu hoa vuông vức ấy và bị giam cầm cả đời, c/h/ế/t không yên lành.
Kiếp này, ta sẽ như chim ưng giữa trời cao, tung cánh bay vào mây, tung hoành khắp chín tầng mười cõi.
Khi đoàn rước dâu đi qua phố lớn, ta thấy Thái tử Tiêu Yến Thời. Lâu ngày không gặp, gương mặt hắn thêm vài phần tiều tụy, quầng mắt thâm, đứng giữa đám đông ngẩng đầu nhìn ta, môi khẽ động, như đang nói gì đó.
Nhưng những điều đó… không còn quan trọng nữa.
Đêm tân hôn, trăng lành cảnh đẹp.
Bùi Hoài Nam ôm ta, lại khóc:
“A Dạng, cuối cùng ta cũng cưới được nàng rồi.”
“Thật tốt, thật tốt.”
Kiếp trước chàng dành trọn tình cảm cho ta, kiếp này ta cũng sẽ đáp lại bằng tất cả trái tim.
Một đêm xuân ý đượm, nến hỷ trên bàn vẫn chưa tắt.
Hạt Dẻ Rang Đường
Ngày thứ ba sau khi thành hôn, chiến sự biên cương cấp báo, ta đồng thời tiễn cả hai vị phụ thân.
Tướng quân trấn giữ biên ải đã hơn nửa đời người và Lĩnh Nam vương đều cưỡi ngựa đi đầu. Ai cũng biết hai vị đại tướng quân chiến công hiển hách, mang lại vinh quang vô thượng cho gia tộc, nhưng chẳng mấy ai nhìn thấy mái tóc đen của họ đã bạc trắng.
Tại đình nghỉ, Bùi Hoài Nam nắm tay ta, nhìn về hai đạo quân xa xa, trong mắt lấp lánh sự ngạo nghễ không giấu nổi, trầm giọng nói:
“Rồi sẽ có một ngày, chúng ta trở về thảo nguyên của mình. Lúc đó, ta sẽ đưa nàng cưỡi ngựa, lên núi tìm con ngựa tốt nhất.”
Ta gật đầu, biết chàng nói là sẽ làm.
Về đến vương phủ, bữa trưa đã sẵn sàng. Một phụ nhân ăn mặc giản dị đang bày bát đũa, thấy chúng ta liền vui vẻ gọi:
“Đệ đệ và đệ muội về rồi à? Mau rửa tay rồi ăn cơm.”
Người này họ Tô, tên Thanh, là thê tử của đại ca kết nghĩa đã mất của Bùi Hoài Nam. Đại ca kết nghĩa tử trận, chàng sợ mẹ con tẩu tử cô quạnh ở biên ải bị bắt nạt nên đưa cả về phủ, coi như tẩu tử ruột.
Bùi Hoài Nam liếc những người hầu, giọng lạnh lại:
“Đại tẩu sức khỏe không tốt, các ngươi bắt đại tẩu làm việc này làm gì? Hay là bản thế tử chưa trả công cho các ngươi?”
Người hầu hoảng hốt quỳ xuống giải thích.
Tô Thanh lắc đầu, giọng dịu dàng:
“Sức khỏe của ta kém, chứ đâu tàn phế. Nay không quản việc nữa, rảnh rỗi thì muốn làm giúp đôi chút, không trách họ.”
Bùi Hoài Nam không thực sự trách phạt, chỉ dặn vài câu rồi kéo ta ngồi vào bàn.
Món ăn thịnh soạn, có cá, có thịt, có canh, nhưng chẳng món nào hợp khẩu vị ta, toàn hợp ý chàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chàng nhận ra, bèn gắp bỏ ớt trong thịt cho vào bát ta, rồi đẩy tô canh cá sang bên, nhẹ giọng:
“Hôm qua mệt rồi, phải bồi bổ thêm.”
Ta vừa ăn vừa suýt phun ra, ho khan mấy tiếng, trừng chàng:
“Câm miệng.”
Chàng cười hề hề, ánh mắt thoáng tối khi nhìn vào bát cá và ớt.
Chàng gõ bàn:
“Khẩu vị của Thế tử phi thanh đạm, không thích cay, về sau đừng làm món này nữa. Còn cá cũng khỏi mua. Nhớ kỹ chưa?”
Người hầu đồng loạt đáp ứng.
Ta thấy Tô Thanh siết chặt đũa, sắc mặt hơi sầm xuống.
Đúng lúc này, từ ngoài chạy vào một nam hài áo gấm, tay cầm đao, đuổi theo một người hầu, mà thanh đao đó chính là thanh đao ta để trong phòng.
Bùi Hoài Nam nhìn chằm chằm thanh Tú Xuân đao, đột ngột đặt mạnh đũa xuống, quát:
“Đặt đao xuống.”
Nam hài hoảng sợ, vấp ngã lăn ra đất.
Ta đứng dậy bước đến, nhặt đao lên, lau sạch.
Thằng bé thấy đao bị lấy mất, lập tức đứng dậy túm tay ta, giằng lại:
“Đó là của ta! Trả cho ta! Đồ nữ nhân xấu xa! Trả đây, không tin ta bảo người đánh c/h/ế/t ngươi!”
Thằng ranh… vẫn ngu ngốc y như kiếp trước.
Ta đẩy thằng bé ra, rút đao ra khỏi vỏ. Nó lập tức hoảng sợ, ngã ngồi xuống đất.
Tô Thanh thấy vậy liền chạy tới ôm con trai mình, ngẩng đầu trừng ta, chất vấn:
“Đệ muội, Thành nhi chỉ là một đứa trẻ, không hiểu chuyện, sao muội có thể ra tay g.i.ế.c trẻ con được?”
Ta khẽ “chậc” một tiếng, ném đao cho Bùi Hoài Nam, đứng trước mặt Tô Thanh, từ trên cao nhìn xuống, nói:
“Ta nhớ là Tiết Thành nói sẽ tìm người đánh c/h/ế/t ta trước đấy chứ? Đại tẩu sao lại vu oan cho người khác vậy? Hay là ta đã đắc tội gì với đại tẩu?
Hoặc là đại tẩu vốn không vừa mắt ta, mới mấy ngày ta gả vào Vương phủ đã để một đứa trẻ tùy tiện vào sân viện của ta và Thế tử, thậm chí vào cả phòng ngủ? Nếu không phải Thế tử còn ở đây, ta còn tưởng Lĩnh Nam vương phủ họ Tiết rồi.”
“Trẻ con nói năng bừa bãi… Thành nhi… Thành nhi vẫn còn nhỏ…”
“Trẻ thì nhỏ, nhưng người lớn chẳng lẽ cũng nhỏ sao? Đại tẩu dường như vẫn chưa cho ta một lời giải thích, sao ta mới chỉ xem thử thanh bảo đao của mình có bị hỏng hay không đã bị đại tẩu nói thành ra tay g.i.ế.c trẻ con?
Nếu đại tẩu cảm thấy ta lấy quyền quản gia của đại tẩu khiến đại tẩu khó chịu, thì cứ nói thẳng, không cần bịa đặt để bôi nhọ ta. Ta dù sao cũng là Quận chúa do Hoàng thượng đích thân sắc phong, là nữ nhi của Trấn Quốc Đại tướng quân, là Thế tử phi Lĩnh Nam vương phủ, không phải ai muốn mắng cũng được.”
Đối với Tô Thanh, ta vốn không định giữ lại.
Kiếp trước, nàng ta bị Tiêu Yến Thời mê hoặc, đến thời khắc mấu chốt thì phản bội Bùi Hoài Nam, bán tin quân sự cho Tiêu Yến Thời và Mạc Bắc, khiến quân Lĩnh Nam toàn quân bị diệt.
Loại nữ nhân tâm địa rắn rết, ác độc như vậy, tuyệt đối không thể để lại.
Sau này phải tìm cách trừ khử thôi.
Chiều tối, Bùi Hoài Nam ra ngoài làm việc, ta ở trong phủ luyện kiếm.
Bình thường ta không thích có người ngoài theo hầu, người hầu trong phủ cũng không cần ai đứng hầu hạ bên cạnh. Người đông vừa chật đất lại khó luyện kiếm.
“Thế tử phi!”
Không biết ai gọi một tiếng, ta quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng thì thấy một đứa bé lao thẳng về phía thanh kiếm của ta.
Ta vội tránh, người đập mạnh vào ghế đá, còn đứa bé thì “bõm” một tiếng rơi xuống hồ nước.
Bỗng có người hô lớn:
“Thế tử phi g.i.ế.c người rồi! Mau tới đây, Thế tử phi g.i.ế.c người rồi!”