Tuý Đông Phong

Chương 8



8.



Người vừa hô hoán là một gia đinh trong vương phủ. Khi ta kéo đứa trẻ ngã xuống nước lên bờ, trong sân đã có người nghe tiếng chạy tới, vòng trong vòng ngoài nhanh chóng vây kín.



Chạy ở hàng đầu chính là Tô Thanh. Chỉ thấy nàng ta như phát điên lao về phía ta, đẩy ta ra, cuống cuồng ôm lấy đứa trẻ, gào khóc thảm thiết:



“Thành nhi, con của ta ơi, Thành nhi, con mau tỉnh lại, mở mắt ra nhìn nương đi!”



“Hu hu hu hu… con của ta ơi!”



Tô Thanh ôm lấy Tiết Thành, khóc đến xé ruột gan. Lúc này, tên gia đinh vừa hô hoán bước ra, nghiêm mặt chỉ đích danh ta là người đã đẩy Tiết Thành xuống nước.



Tô Thanh ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ vì khóc trừng thẳng vào ta, trong mắt là lửa giận muốn xé ta thành từng mảnh.



Nàng ta đỏ mắt lớn tiếng chất vấn:



“Thế tử phi, sao ngươi lại độc ác như vậy, nhất định phải hại c/h/ế/t mẫu tử ta? Thành nhi chẳng phải chỉ chạm vào đao của ngươi thôi sao, ngươi cần gì nhẫn tâm ra tay với một đứa trẻ?”



Lời này vừa dứt, hiển nhiên là muốn đổ toàn bộ tội danh lên đầu ta. Cộng thêm lời chứng của tên gia đinh kia, những người xung quanh lập tức xôn xao bàn tán.



Nhưng những điều này, ta chẳng mảy may bận tâm. Kiếp trước ta chịu oan ức còn ít sao? Cái cảm giác nuốt cay vào bụng, không thể nói ra đã quá quen thuộc. Người khác tin hay không, chẳng còn quan trọng nữa.



Ta không đáp lại lời buộc tội và nhục mạ của Tô Thanh, chỉ bảo người đưa đại phu tới khám cho Tiết Thành. Tô Thanh định đi theo, ta liếc về phía ám vệ vẫn đang ẩn trong bóng tối, ra hiệu giữ tất cả lại tại chỗ.



Nhìn Tô Thanh, trong lòng ta dần dấy lên sát ý, nhưng vẫn kiềm chế, kiên nhẫn nói:



“Chuyện chưa điều tra rõ, hung thủ chưa tìm được, Tô phu nhân hãy ở lại đây. Tiết Thành chưa c/h/ế/t, hiện đã có người chăm sóc.”



Nghe tới “chưa c/h/ế/t”, trong mắt Tô Thanh chợt lóe lên một tia hoảng loạn, bàn tay nắm c.h.ặ.t t.a.y áo càng siết mạnh hơn.



Ta phất tay, hơn mười ám vệ lập tức vây quanh mọi người, rồi sai người mang tới hai chiếc ghế. Ta ngồi xuống, nhìn Tô Thanh vẫn đang trừng ta, khẽ mỉm cười:



“Tô phu nhân không cần nhìn ta như thế. Tuy ta không phải người tốt, nhưng cũng chẳng cần ra tay với mẹ con phu nhân. Giết các người, ta chẳng được lợi gì.”



“Còn về tên gia đinh này…” Ánh mắt ta chuyển sang tên gia đinh vừa chỉ đích danh ta, nụ cười càng rõ rệt.



“Ta đã nói rồi, viện của ta và Thế tử không cần người hầu hạ. Ngươi là tạp dịch ở hậu viện, tại sao lại ‘tình cờ’ xuất hiện trong viện của ta?”



Tên gia đinh bị ta hỏi đến tái mặt, lập tức liếc nhìn Tô Thanh. Hai người trao đổi ánh mắt, rồi hắn “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống, dập đầu lia lịa:



“Xin Thế tử phi tha mạng, xin đừng g.i.ế.c tiểu nhân! Tiểu nhân sẽ không nói chuyện người đẩy tiểu công tử xuống nước nữa, thật đấy, tiểu nhân lấy mạng mình thề!”



Tên này ta thường thấy, là một người trung niên làm tạp dịch ở hậu viện, nhìn ngoài thì thật thà, tên là Thuận Tử. Hắn quỳ dập đầu đến mức trán rớm m/á/u, càng khiến ta mang thêm tiếng độc ác.



Toàn là thủ đoạn mà Tạ Hoài Ngưng từng dùng ở kiếp trước, hèn hạ và ngu xuẩn.



Ta nhìn Thuận Tử vẫn đang quỳ dập đầu, không vội bảo hắn đứng dậy để “rửa sạch” mình, mà phất tay cho ám vệ dẫn hắn sang bên kia tiếp tục dập đầu, đỡ chướng mắt ta.



Thuận Tử kêu oan, đòi gặp Thế tử để kêu cứu.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn lớn tiếng gào, tưởng rằng Bùi Hoài Nam sẽ cứu hắn. Nhưng chẳng phải hôm nay bọn họ chính là lợi dụng việc Bùi Hoài Nam đi quân doanh ngoài thành, không thể kịp thời trở về, để ép ta nhận tội này sao?



Đúng lúc ấy, ngoài cửa viện vang lên một trận ồn ào.



Người gác cổng cất tiếng hô lớn:



“Thái tử điện hạ giá lâm!”



Tiêu Yến Thời? Sao hắn lại tới đây?



Ta lập tức sầm mặt, ánh mắt khóa chặt bóng người trước mặt.



Tiêu Yến Thời vận một thân áo trắng, dáng vẻ phong lưu tuấn nhã, nhưng nhìn kỹ thì đáy mắt đầy quầng đen, cả người toát ra sự mệt mỏi.



Tô Thanh vốn đã gặp Thái tử, vừa thấy hắn liền quỳ sụp xuống, vừa lau nước mắt vừa khóc lóc tố cáo:



“Thái tử điện hạ, xin ngài làm chủ cho dân phụ, Thế tử phi… Thế tử phi muốn g.i.ế.c người!”



Tiêu Yến Thời không để ý tới Tô Thanh, chỉ nhìn chằm chằm vào ta. Hắn mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại không nói một câu.



Sau lưng hắn, một thái giám bước lên kéo Tô Thanh ra, rồi ho vài tiếng, vung nhẹ phất trần trong tay, giọng the thé:



“Thái tử điện hạ giá lâm, các ngươi còn dám ồn ào?”



Mọi người đồng loạt hành lễ. Tiêu Yến Thời đi về phía ta, khác hẳn vẻ kiêu ngạo thường ngày, giọng ôn hòa:



“Ngày sinh thần của nàng sắp tới, hôm nay cô thay mẫu hậu mang lễ chúc mừng tới. A… Thế tử phi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”



Nghe vậy, ta nhướng mày. Dáng vẻ này của Tiêu Yến Thời, ta chỉ từng thấy trước lễ thành hôn ở kiếp trước, hóa ra cũng chỉ là giả dối.



“Chuyện trong phủ, không phiền Thái tử bận tâm.” Ta chán ghét lùi sang một bên. Hành động né tránh khiến hắn nhíu mày, nhưng ta chẳng để tâm.



Chưa kịp nói gì thêm, Tô Thanh đã vừa khóc vừa kêu cứu, đem chuyện kể một mạch, dựng ta thành kẻ thủ ác.



Hạt Dẻ Rang Đường

Tiêu Yến Thời là kẻ tâm cơ, làm sao không nhận ra sự mờ ám bên trong? Hắn nhìn xuống Tô Thanh, khóe môi khẽ nhếch:



“Ngươi và Thế tử phi mỗi người một lời, đám hạ nhân này ai cũng khả nghi. Điều tra án, Cẩm y vệ giỏi nhất. Lôi tất cả hạ nhân vào Chiếu ngục, thẩm vài lần sẽ rõ. Cô đảm bảo không quá một canh giờ sẽ có kết quả.”



Vừa nghe hai chữ “Chiếu ngục”, đám hạ nhân lập tức mềm nhũn chân. Chiếu ngục là nơi giam giữ khủng khiếp nhất Đông Lăng, người vào đó hầu như chẳng ai sống sót ra ngoài.



Mặt mày khó coi nhất chính là Thuận Tử. Hắn ngồi bệt xuống đất, há hốc miệng, rồi đột ngột đẩy thị vệ ra, quỳ sụp trước mặt ta, cầu xin tha mạng:



“Thái tử điện hạ, Thế tử phi, xin tha mạng! Là Tô phu nhân sai nô tài làm. Tất cả là do Tô phu nhân! Bà ta ghen vì ngài quản gia, ghen vì ngài là Thế tử phi, Thế tử lại đứng về phía ngài, nên mới sai tiểu nhân đẩy Tiểu công tử xuống nước để vu oan cho ngài. Tất cả đều là Tô phu nhân sai khiến!”



Tình thế xoay chuyển quá nhanh, Tô Thanh trừng mắt chửi:



“Ngươi nói bậy! Đồ vô lại dám vu khống ta! Thái tử điện hạ đừng tin hắn, hắn đã thông đồng với Thế tử phi từ trước!”



Thuận Tử vì muốn giữ mạng nên chẳng còn cố kỵ, lập tức lấy ra bạc và thư từ Tô Thanh đã đưa. Nhưng Tô Thanh vẫn cứng miệng chối, nói là hắn cùng ta bày mưu hãm hại nàng ta, đòi chờ Thế tử trở về.