Tuý Quỳnh Chi

Chương 53: Nhiều đóa đào hoa



Hóa ra chuyện nữ viện Dung Lâm muốn thu nữ học sinh đã có tin đồn từ năm trước.

Lúc đó Tạ Thắng còn chuẩn bị đưa Tạ Du Nhiên vào nữ học để sửa đổi tính tình, tránh cho bị Vương gia có dòng dõi thư hương chê trách.

Nhưng tiếc là sau đó trời không chiều lòng người, Tạ Du Nhiên chưa gả chồng đã có bầu, nguyện vọng vào nữ học mạ một lớp vàng son cũng tan thành mây khói.

Mấy hôm trước, người Chu gia cùng ăn cơm, Tạ Du Nhiên vô tình nhắc đến chuyện này rồi lại lọt vào lòng của bà bà Triệu thị.

Bà cảm thấy nữ học này khá thích hợp với nữ nhi của·mình, Chu Tú Linh. Nỗi lo lớn nhất của Triệu thị hiện giờ chính là hôn sự của nữ nhi.

Nhưng tiếc là mấy lần trong buổi họp mặt của mấy phu nhân, mỗi khi bà khơi chuyện, căn bản là không có ai đáp lời bà cả.

Dù sao thì trò cười của Chu gia trước kia quá lớn. Gia phong như vậy, có một tên nhi tử đã phong lưu như thế, ai mà biết được cô nương của Chu gia sẽ thế nào?

Triệu thị dần dần cũng bốc hỏa, đợi đến khi nghe Tạ Du Nhiên nói chuyện nữ học Dung Lâm này, hai mắt liền lập tức sáng rực: Nếu thật như Tạ Du Nhiên nói mà theo học nữ học này, sau này lúc cưới gả cũng tương đương với thêm một phần của hồi môn vô hình, phân lượng cũng nặng hơn!

Vậy nên Triệu thị liền bảo Tạ Du Nhiên nghĩ cách, xem có thể để Chu Tú Linh cũng vào nữ học này được không, để sau này cũng dễ tìm một nhà dòng dõi thư hương ở Kinh thành được hơn.

Tạ Du Nhiên vẫn luôn nhìn vị tiểu cô này không vừa mắt. Nhưng thấy Triệu thị hiếm khi bày ra vẻ mặt hòa nhã mà cầu mình, trong lòng nàng ta liền cảm thấy thập phần hưởng thụ.

Nàng ta vẫn luôn có ý thể hiện bản lĩnh của mình ở Chu gia.

Chỉ là vào nữ học mà thôi, có gì khó đâu? Cùng lắm là nàng ta đem danh ngạch vốn nên là của mình nhường cho tiểu cô này là được.

Thấy nàng ta đáp ứng, Chu Tùy An cũng rất vui mừng. Hắn có nghe một vị đồng liêu ở Hộ bộ nói, theo học ở nữ học kia toàn là mấy vị danh môn khuê tú, thậm chí đến cả chắt nữ của phủ Vĩnh Ninh quốc công cũng muốn đi đến đó để cầu học, nếu muội muội hắn cũng có thể đi thì chẳng phải là hắn cũng nở mày nở mặt sao?

Chỉ là dù Tạ Du Nhiên đáp ứng nhẹ nhàng như vậy nhưng khi thật sự bắt tay vào làm lại khiến nàng ta có chút ngớ người.

Hóa ra là chỉ riêng việc dự thi nhập học thôi cũng không phải là ai cũng có thể được đi. Phàm là người muốn đến nữ học thì đều phải nộp trước một phong thư tiến cử của người bảo đảm.

Tạ Du Nhiên không gặp được phụ thân của mình nên chỉ có thể bảo Chu Tùy An lấy danh nghĩa Lang trung Hộ bộ viết trước một phong thư. Ai ngờ phong thư nộp đi rồi liền biệt vô âm tín, đợi đến khi kỳ thi nữ học đã xong rồi vẫn không thấy hồi âm.

Tạ Du Nhiên lúc này mới biết rằng phu quân Lang trung Hộ bộ lục phẩm mà nàng tự hào, trong mắt nhi tử của đại nhân Tế tửu Quốc tử giám chẳng là hạt cát gì!

Nhưng lời đã lỡ khoe ra rồi, tổng vẫn phải nghĩ cách vớt vát lại mặt mũi của chính mình.

Tạ Du Nhiên nghĩ đến tỷ phu của mình rồi liền ôm cái bụng to của mình đến chỗ tỷ tỷ nàng ta, hiếm khi nàng ta nói mấy lời mềm mỏng như đã biết hối cải, trở thành người khác xưa, nói tới nói lui, cuối cùng cũng để tỷ tỷ nàng ta thuyết phục Lục điện hạ, thay tiểu cô Chu gia viết một phong thư tiến cử vào học.

Chỉ là dù như vậy thì thời gian dự thi lần này cũng đã qua rồi, vậy nên Tạ Du Nhiên lại bảo Chu Tùy An sắm chút hộp quà mang theo, để xem lát nữa có gặp được Tề Cảnh Đường, có thể để hắn nể tình thư tay của Lục điện hạ mà thu nhận Chu Tú Linh vào hay không.

Hôm nay cả nhà họ Chu ăn mặc chỉnh tề đến thư viện này tặng quà, lại không ngờ rằng có thể gặp Sở Lâm Lang đứng ngay ở cổng.

Tạ Du Nhiên còn nhớ lần trước ở cổng phủ của Tứ hoàng tử, xe ngựa của Sở Lâm Lang đã hất một mặt bụi vào mình.

Thù mới hận cũ khiến cái miệng của Tạ Du Nhiên trở nên đặc biệt độc ác: "Cho dù chó có đến xin ăn cũng phải xem xem đó có phải là cửa nhà cho thứ hạ tiện hay không! Một nữ tử một chữ bẻ đôi cũng không biết mà cũng xứng đứng trước cổng nữ viện Dung Lâm ư?"

Chu Tùy An mang vẻ mặt đầy bất đắc dĩ nhìn Sở Lâm Lang, cảnh tượng mới cũ tương phùng như này, hắn cũng không muốn thấy.

Hắn đoán Sở Lâm Lang đến đây hẳn là theo Tư Đồ Thịnh đến để làm việc. Tư Đồ Thịnh cũng lạ, cả một sân người hầu, sao cứ sai khiến một nữ tử yếu đuối như Sở thị?

Chu Tùy An nghĩ lần sau nếu gặp lại Tư Đồ Thịnh thì phải nói cho thật rõ, đừng để cho Sở thị làm mấy việc lộ mặt mũi như này nữa...

Nhưng nếu để Lâm Lang xem thê tử mới của hắn có nhân mạch rộng rãi như nào cũng tốt, tổng phải để cho nàng hiểu rằng, việc hắn cưới Tạ Du Nhiên đã giúp đỡ Chu gia nhiều ra sao.

Mà lúc trước hắn kiên trì giữ lại Sở thị vô dụng ở Chu gia lại là sự hy sinh lớn bao nhiêu.

Vì thế dù nghe Tạ Du Nhiên mỉa mai một cách không khách khí như vậy, Chu Tùy An cũng chỉ quay mặt sang một bên, im lặng mà không lên tiếng.

Triệu thị ở bên cạnh càng là chưng ra vẻ mặt khinh thường, cố ý kéo nữ nhi không mấy tình nguyện đến bên mình rồi nói với Tạ Du Nhiên: "Thôi được rồi, hôm nay là đến để cầu học cho Tú Linh, còn có việc gấp phải làm, chúng ta vẫn nên vào nhanh đi!"

Nói xong, Triệu thị liền kéo Chu Tú Linh định bước vào cửa.

Nhưng chưa kịp bước vào thì đã bị người gác cổng của thư viện ngăn lại: "Mời các vị dừng bước, nếu không phải học sinh của bổn viện thì không được tự tiện đi vào. Nếu các vị tới để tìm người thì ta có thể thay vào thông bẩm."

Triệu thị rất kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên: "Tiểu nữ được Lục điện hạ tiến cử đến để đọc sách, bọn ta mang theo thư của Lục điện hạ đến, muốn gặp tiên sinh Tề Cảnh Đường."

Nghe lời này nhưng người gác cổng kia vẫn không mảy may dao động mà chỉ cung kính đáp: "Thật không khéo, kỳ thi vào nữ học đã kết thúc từ ba ngày hôm trước rồi, nếu các vị đến để đưa nữ nhi đến cầu học thì đã muộn, chi bằng thế này, đợi sang năm nữ học lại tuyển, các vị đến sớm chút là được."

"Ngươi..." Triệu thị tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, bà ta tự cho là cầm thiếp của Lục điện hạ đến nên rất khinh thường chuyện đôi co với đám hạ nhân!

Thấy bà bà của mình bị mất mặt, sắc mặt Tạ Du Nhiên cũng căng ra: "Một con chó giữ cửa mà cũng dám đuổi khách sao? Bọn ta không nói nhảm với ngươi, mau đi thông bẩm đi, gọi chủ tử của ngươi ra đây!"

Nhưng tiếc là thư viện này vỗn là chỗ ngọa hổ tàng long, ngay cả một người gác cổng nho nhã lễ độ này cũng có chút phong cốt tùng trúc, không màng hơn thua.

Nghe Tạ Du Nhiên nói những lời sỉ nhục người như vậy, hắn ta cũng chỉ mỉm cười rồi đưa tay chỉ biển hiệu treo ở bên cạnh: "Nếu như lời của phu nhân đây nói, ta chỉ là một kẻ giữ cửa thì sao dám đuổi khách? Đây là quy định tuyển sinh nhiều năm của thư viện, thỉnh hãy tự xem!"

Chu Tùy An liếc mắt nhìn qua, quả nhiên ở bên cạnh treo điều lệ chiêu sinh của thư viện.

Ở trên đó viết rõ ràng mấy chữ lớn "Quá hạn không đợi, miễn mở miệng tôn quý, kính chờ kỳ sau".

Đây đúng là quy tắc đã có nhiều năm của thư viện, mà nữ học thì cũng tuân theo quy củ của nam viện.

Trường hợp như Chu gia, hoặc là để lỡ thời gian hoặc là thi không đậu mà muốn đi cửa sau để nhờ vả, năm nào cũng có, thư tiến cử còn có thể diện hơn của Lục điện hạ lại càng nhiều đến không thể kể xiết.

Tề Cảnh Đường không chịu nổi mấy lời nhờ vả nể tình như này nên dứt khoát để người gác cổng ngăn khách, ngay cả mặt cũng không gặp, treo một tấm biển cao lên từ chối khách, miễn cho khó xử về sau.

Mấy nhà quyền quý, cao môn đã từng đến để cầu học ở chốn Kinh thành đều biết nhi tử Tề công là loại tính tình gì nên thường cũng không đến để rơi vào cảnh ngại ngùng này.

Nhưng tiếc là Chu gia là từ nơi khác đến, hơn nữa tính tình của Tạ Du Nhiên lại vô pháp vô thiên, càng không hiểu chuyện bên trong đó. Thế là họ tự mình dâng đến cửa rồi ăn cánh cửa đóng sầm.

Nhưng Tạ Du Nhiên vẫn không phục, nàng ta chỉ vào Sở Lâm Lang đang nhàn rỗi xem náo nhiệt ở bên cạnh: "Cũng không phải là bên trong hoàng cung hay gì, rõ ràng là ta vừa thấy nàng ta đi từ bên trong đi ra, sao nàng ta vào được mà bọn ta thì không?"

Người gác cổng nhìn Sở Lâm Lang rồi bật cười nói: "Quy củ của thư viện, nếu không có mời thì người không liên quan sẽ không được vào, nàng là học sinh trúng tuyển năm nay của nữ học nên đương nhiên sẽ vào được."

Lời này vừa thốt ra đã khiến sắc mặt của Tạ Du Nhiên đại biến, nàng ta không dám tin mà trừng mắt nhìn Sở Lâm Lang.

Ngay cả Chu Tùy An cũng không dám tin mà bước đến trước mặt Sở Lâm Lang rồi thất thanh nói: "Nói đùa cái gì vậy, nàng ấy thì biết được mấy chữ lớn mà cũng vào được nữ học Dung Lâm?"

Hạ Hà ở bên cạnh vốn tính tình luôn tốt cũng không nhịn được nữa.

Đại cô nương khi còn làm con dâu Chu gia phải chịu mấy cơn tức giận nhơ bẩn của họ cũng thôi đi, không lý nào giờ đây đã cắt đứt với họ rồi mà vẫn còn phải chịu mấy lời lẽ vũ nhục của bọn họ.

Không đợi Sở Lâm Lang lên tiếng, Hạ Hà đã lạnh lùng nói với Chu Tùy An trước: "Phu nhân nhà ngươi nói hay lắm, chó đến xin ăn thì cũng phải xem xem đó có phải là cửa nhà cho thứ hạ tiện hay không. Đại cô nương của chúng ta vừa mới tan học, đang mệt lắm, mời đại nhân đây tránh ra, cô nương của chúng ta muốn về nghỉ ngơi."

Nói xong, Hạ Hà liền không khách khí đẩy tới trước, Chu Tùy An không kịp đề phòng nên liền loạng choạng lùi xuống bậc thang.

Sở Lâm Lang thực sự lười nói chuyện với mấy người này, may mà lúc này Hạ Hà như bị nha đầu Đông Tuyết nhập vào người nên độc mồm độc miệng vô cùng, nàng liền đi theo sau Hạ Hà, định bụng khi rẽ đến góc phố thì sẽ tự mình đi bộ về phủ.

Nhưng liếc thấy gương mặt khó xử của Chu Tú Linh, Sở Lâm Lang vẫn nhịn không được mà nhỏ giọng nhắc Chu Tùy An mấy câu: "Trong thư viện này toàn là quý tử quý nữ tụ tập, người đông miệng tạp. Bàn bạc chuyện vào viện mà thôi, không cần phải gióng trống khua chiêng như vậy..."

Nàng còn chưa nói xong thì Tạ Du Nhiên đã xông tới: "Không cần ngươi giả vờ có lòng tốt mà ở đây khoe khoang! Bọn ta có thư tiến cử của Lục điện hạ!"

Được rồi, lòng tốt hôm nay của Sở Lâm Lang đã dùng gần đủ rồi, nàng nhìn Chu Tú Linh với mắt ướt đẫm lệ mà bất đắc dĩ lắc đầu, nàng biểu thị rằng mình cũng đã tận lực rồi liền dẫn theo nha hoàn rời đi.

Mà ở phía sau nàng, Tạ Du Nhiên vẫn không chịu không bỏ với người gác cổng, nàng ta la hét cái gì mà loại nữ thứ nhà thương nhân mù chữ còn vào được, sao thông gia của thê muội của Lục điện hạ lại vào không được, hôm nay nàng nhất định phải gặp Tề tiên sinh, xem xem nữ học này có cái quy định chó má gì...

Sở Lâm Lang rẽ ở góc phố rồi mới quay đầu nhìn lại, người khác thì còn đỡ, chỉ có nha đầu Chu Tú Linh kia là mặt đã xấu hổ đến mức có thể nhỏ máu luôn rồi, nàng ấy chỉ biết cúi đầu xuống thật thấp.

Tạ Du Nhiên không mấy biết thông cảm cho người khác, chỉ biết xé rách mặt mũi mà ầm ĩ như vậy, không chút nào nhận ra tính tình e lệ của tiểu cô.

Theo hiểu biết của Sở Lâm Lang, trải qua chuyện này rồi, chỉ sợ Chu Tú Linh hơn tháng cũng không muốn ra cửa, đừng nói đến chuyện đi nữ học gì nữa.

Nghĩ vậy, Sở Lâm Lang liền khẽ thở dài, cho dù Lâm Lang có chút đồng tình với nha đầu Tú Linh cũng bó tay, dù sao thì nàng cũng không còn là phụ nhân của nhà đó nữa.

Chỉ mong Chu Tùy An có thể phân rõ được lợi hại, hiểu rõ quy định của thư viện rồi mau kéo phụ nhân đanh đá của mình đi nhanh đi. Có như vậy thì nha đầu Tú Linh kia cũng có thể bớt mất mặt hơn.

Hạ Hà có hỏi người gác cổng tình hình sau đó của ngày hôm ấy. Hắn chỉ nói rằng phụ nhân có thai kia ầm ĩ không ngừng, có vẻ như không chịu từ bỏ.

Vừa khéo ;à Tề Cảnh Đường đang hạ cờ với người bạn tốt nhiều năm ở trong nội đường, bị làm ồn đến mức thực sự không chịu nổi nên liền phái người ra hỏi.

Kết quả là người bạn tốt của Tề đại nhân, cũng là Vương Ngự sử Ngự sử đài, sau khi nghe nói là đó phu nhân tân hôn của Chu đại nhân Lang trung Hộ bộ đang gây rối, Vương Ngự sử lại cảm thấy buồn nôn thêm.

Lúc này ông cũng mới biết được, Tạ Du Nhiên suýt nữa đã trở thành tức phụ nhà ông không những không giữ được đức hạnh mà tính tình còn ngông cuồng, tự đại như vậy, nào có nửa điểm bộ dáng của nữ tử nhà quan lại?

Nghe nói trước kia nàng ta được nuôi dưỡng ở quê, không ở bên phụ mẫu, đúng thật là thiếu giáo dưỡng!

Vương Ngự sử vừa âm thầm mừng rỡ cửa nhà mình tránh được một tai họa, vừa càng thêm ghét bỏ Tạ thị này nên liền lập tức phái một tiểu thị đi quở trách Chu Tùy An rồi mới dọa đuổi người đi.

Vào ngày thứ hai, Vương Ngự sử vẫn thấy cơn buồn nôn của mình khó hạ, ông liền viết một tấu chương, hung hăng hạch tội Chu Tùy An, chỉ trích gia phong nhà hắn không nghiêm, dung túng cho thê tử đang có thai của mình quấy nhiễu chốn học đường, lại còn mang danh nghĩa của Lục điện hạ mà tùy ý làm bậy, bôi đen mặt mũi của hoàng tử!

Hỏi bách quan xem, có ai dám vô cớ trêu chọc đến mấy hàm răng sắt của Ngự sử đài? Nếu để lộ ra sơ hở mà bị mấy vị Ngự sử này cắn trúng thì không chết cũng phải bị lột sống mất một lớp da!

Và thế là Chu Tùy An ở Hộ bộ bị đại nhân chủ quản quở trách trước mặt đồng liêu một trận, nói thẳng rằng vì chuyện của hắn mà làm đại nhân chủ quản cũng mất mặt theo.

Trước đây lúc xét khảo hạch cuối năm cho quan viên, Chu Tùy An cũng chỉ rơi vào loại không công không lỗi, nhưng khi xảy ra chuyện như vậy, chuyện thăng chức năm nay của Chu đại nhân lại coi như vô vọng rồi.

Không chỉ vậy, Chu Tùy An còn bị gọi đến phủ của Lục vương, bị Lục điện hạ mắng cho một trận.

Lục điện hạ luôn cẩn thận từng li từng tí, vốn tưởng rằng chỉ là một chuyện nhỏ, nhờ vả đưa một nữ tử vào thư viện, nào ngờ lại để cho Tạ Du Nhiên kia chọc ra cái sọt lớn như vậy.

Lục điện hạ còn nói rõ ràng, nếu hắn quản không được phụ nhân của mình thì sớm nên cút về Tịch Châu đi, miễn cho hại hắn ta khó xử trước mặt phụ hoàng.

Chu Tùy An bị mắng ở khắp nơi còn chưa tính, gần đây đại nhân chủ quản lại nói với hắn ta rằng lúc trước nhà hắn là do đại nhân khác không muốn nên mới nhường cho hắn, theo phẩm cấp của hắn thì vốn không đủ để ở một trạch viện lớn như ở ngõ Mộc Ngư Thạch.

Gần đây chuyện phong bình của Chu Tùy An xảy ra trục trặc, mấy đồng liêu đều nhìn chằm chằm hắn, để tránh rắc rối thêm, hắn vẫn nên làm theo quy củ mà mau chóng dọn nhà rồi trả lại trạch viện đi.

Đến nước này rồi thì Chu Tùy An sao dám không nghe, sau đó họ mất hai ngày để dọn ra khỏi trạch viện ngõ Mộc Ngư Thạch rồi chuyển đến trạch viện cũ vốn nên chia cho hắn ở ngõ Tập Tụy.

Với sự chênh lệch như vậy, Triệu thị sao chịu nổi?

Thêm vào chuyện nhi tử mình bị Ngự sử đài tham tấu là do Tạ Du Nhiên gây họa, vậy nên trong trạch viện cũ này, khi đồ đạc còn chưa được bày xong đã có tiếng mắng chửi "sao xui xẻo" không dứt rồi.

Tạ Du Nhiên nào phải loại tính tình bị mắng sẽ không đáp trả, vậy nên trong lúc nhất thời, tiếng cãi vã hòa trộn với nhau và không ngừng.

Trạch viện này quá nhỏ, dù trốn trong thư phòng cũng không thể yên tĩnh được.

Bổng lộc Chu Tùy An gần đây đều đều dùng để nuôi gia đình, thậm chí tiền ra ngoài uống chén trà cũng có chút eo hẹp.

Hắn dứt khoát kẹp sách vở, ngồi xổm ở ngạch cửa sau trạch viện tránh ồn ào.

Trước kia hắn từng đến trang viện này, lúc đó đây vẫn là chỗ ở của Tư Đồ Thịnh, cũng là nơi trú thân của Lâm Lang sau khi hòa ly.

Khi dọn vào trang viện này, quả thực khắp nơi đều là dấu vết của thê tử cũ Sở thị. Ví như thói quen dán hoa giấy trâm lên giấy cửa sổ, đó chính là việc mà Sở thị thích làm nhất.

Chu Tùy An nhớ lúc đó khi mới tân hôn gia cảnh còn bần cùng, Sở thị cũng tự tay bày biện phòng tân hôn như vậy, căn phòng không lớn nhưng sạch sẽ và sáng sủa.

Nàng còn dán những cánh hoa khô mà nàng ép bằng giấy trâm hoa lên giấy cửa sổ đơn sơ.

"Lang quân, chàng xem, tuy chúng ta không có ngói vàng quý giá, nhưng cũng có cửa sổ nở hoa, khi bóng chiếu vào cũng đẹp mà!" Cùng với tiếng cười trong trẻo, gương mặt rạng rỡ của Sở thị cũng phản chiếu những bóng hoa mà ánh nắng chiếu vào, nhìn mà khiến lòng người không khỏi nhộn nhạo...

Mà giờ đây hoa giấy trâm bên cửa sổ vẫn còn, nhưng trong sân không còn thấy nụ cười người xưa nữa mà chỉ có tiếng mắng chửi và giận dữ không ngừng làm đau nhói màng nhĩ.

Muội muội Chu Tú Linh cũng đã chán ngấy cảnh mẫu thân và tẩu tử cãi nhau, nàng dẫn Uyên Nhi đến hậu viện rồi cũng ngồi bên cạnh Chu Tùy An.

Nàng nhìn con hẻm hẹp ở phía trước rồi thở dài sườn sượt một hơi, thấp giọng nói: "Ca ca, tẩu tử tốt như vậy huynh cũng không cần, rốt cuộc là đã đổi lấy người như thế nào vào cửa vậy?"

Uyên Nhi ở bên cạnh không biết uyển chuyển được như cô cô mình, nàng nhỏ giọng tiếp lời: "Gà mái biết đẻ trứng! Vừa đẻ được vừa biết kêu!"

Uyên Nhi cũng biết bắt chước học lời, đứa nhỏ đã học mấy lời mắng sau lưng của Triệu thị đến mức giống y như đúc.

Nếu là ngày thường, Chu Tùy An nhất định sẽ quở trách Uyên Nhi bất kính với kế mẫu, sao có thể nói ra lời như vậy?

Nhưng hôm nay hắn thực sự bị mấy con gà mái làm ồn đến nhức đầu, vậy nên ba người lớn bé ngồi ở ngưỡng cửa hậu viện, im lặng không nói gì nữa, chỉ mong mấy con gà mái trong sân mệt lả thì mới được yên tai...

Tiếng ồn ào trong ngõ Tập Tụy truyền không đến ngõ Hòa Ninh xa tít.

Ngày thứ hai sau khi tan học, nữ viện không có lớp. Sáng sớm Sở Lâm Lang đã trang điểm chỉnh tề để chuẩn bị ra cửa, Hạ Hà mấy hôm nay vì đau bụng nên phải nghỉ ở nhà.

Vậy nên nàng liền dẫn theo nha hoàn Đông Tuyết đi ăn một bát mì ở quán mì đối diện ngõ rồi ngồi xe ngựa đến bến tàu xem thuyền mà mình đã đặt.

Mấy thuyền hàng này là trước đây có một khách thương đặt để đi buôn bán ở phương Bắc, chỉ tiếc là ông ta mới đi một chuyến liền gặp thủy tặc ở phương Bắc.

Đám cướp không chỉ cướp sạch tiền của, hàng hóa mà còn bắt khách thương kia làm con tin rồi trói giết.

Giờ mấy con thuyền này làm xong rồi, thân quyến của vị khách thương đã chết kia lại sợ xui xẻo nên không muốn nữa.

Sở Lâm Lang vừa khéo nhặt được một món hàng tiện nghi.

Đông Tuyết cũng cảm thấy mấy con thuyền này có chút không lành, nàng khuyên Sở nương tử cũng không thể lấy.

Nhưng Sở nương tử ngày thường vốn luôn mê tín, giờ đây khi gặp món hời lại trở nên không sợ thần thánh.

Hạ Thanh Vân theo lời hẹn với Sở nương tử mà cố ý chạy đến giúp nàng kiểm tra thuyền.

Chỉ là khi nhìn Sở nương tử toàn thân đỏ thắm rực rỡ, trang điểm diễm lệ, ánh mắt Hạ Thanh Vân dường như ngây ra, nửa ngày vẫn không dời mắt nổi.

Sau khi xác định là không có sai sót gì, Sở Lâm Lang liền đặt cọc bạc rồi mua ba con thuyền này.

Qua mấy hôm nữa, Hạ Thanh Vân sẽ đi, hắn nghe theo lời khuyên của Sở Lâm Lang mà không đến phương Bắc góp nhiệt nữa, mà sẽ chuẩn bị đi Tây Bắc.

Chỉ là đại cô nương vốn nói rằng sẽ cùng hắn làm ăn, hôm nay lại đổi ý, nói là vẫn muốn ở lại phủ Thiếu khanh để giúp Tư Đồ đại nhân.

Nghe nói vị đại nhân kia gần đây vận quan không thuận, đại cô nương cảm thấy lúc này rời đi thì có hơi bất nhân bất nghĩa.

Điều này khiến Hạ Thanh Vân như một túi da bị xì hơi, lúc nói chuyện cũng không hăng hái nổi. Hắn cảm thấy nếu lại không nói gì nữa thì cả đời này hắn sẽ hối hận mất.

Sở Lâm Lang lại hoàn toàn không nhận ra điều gì, nàng chỉ dùng thần thái sáng láng mà nói chuyện làm ăn với Hạ Thanh Vân.

Ba con thuyền này sau này cũng sẽ do Hạ Thanh Vân cùng kinh doanh, Sở Lâm Lang thậm chí không cần cung cấp phu thuyền hay tiểu nhị, còn tiền lời của ba con thuyền chở hàng này, Hạ Thanh Vân nói rằng hắn sẽ không lấy.

Nghe hắn nói vậy, Sở Lâm Lang lại nói rằng việc nào ra việc đó.

Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, Hạ Thanh Vân không phải là tiểu nhị đã bán mình cho nàng, nàng chỉ cho hắn thuê để buôn muối mà thôi. Thương đội và tiểu nhị của hắn, đều là do hắn tự tuyển lấy, sao có thể không lấy tiền lời, không trả tiền công?

Hạ Thanh Vân nghe những lời này lại có chút tức giận, hắn nhìn thẳng Sở Lâm Lang rồi nói: "Đại cô nương, cô nương nhất định phải tính toán rõ ràng với ta như vậy sao?"

Hắn có ý mở miệng nói, nếu cô nương muốn, đừng nói là mấy tên tiểu nhị, chính hắn cũng nguyện ý làm trâu ngựa cho cô nương cả đời... hoặc là phu quân cũng được.

Nghĩ vậy, Hạ Thanh Vân liền gom đủ dũng khí, nhìn gương mặt trong vắt của Sở Lâm Lang, hắn cắn răng, mở miệng nói: "Đại cô nương, cô... cô nương thấy ta thế nào?"

Đầu óc của Sở Lâm Lang đều để vào chuyện làm ăn, nghe lời này, nàng liền rất nghiêm túc mà đánh giá đại ca Hạ gia một chút rồi nói: "Rất khỏe mạnh! Nhìn cánh tay của ngươi rất có lực, gặp sóng to gió lớn cũng không sợ! Vừa nhìn liền thấy an tâm!"

Lời này vừa thốt ra liền khiến gương mặt đen sạm của Hạ Thanh Vân được khen đến mức có chút vừa đỏ vừa đen, lại tăng thêm cho hắn chút dũng khí, hắn tiếp tục mở miệng nói: "Đại cô nương, ta thấy Tư Đồ đại nhân kia không phải người dễ chung đụng, cô nương giờ cần gì làm hạ nhân cho ngài ta nữa. Ta... ta mấy năm trước có mua một trạch viện nhỏ ở quê nhà Giang Khẩu, còn mua hai mảnh đất nữa... hay là, cô nương vẫn là đi với ta đi. Chỉ cần... chỉ cần cô nương có thể... có thể gả cho ta, cho dù là Sở lão gia đến, cũng không thể đem cô nương đi được!"

Sở Lâm Lang hoàn toàn không phòng bị gì, nghe mấy lời này, nàng suýt nữa đã phun nước trà vừa uống ra.

Mấy hôm nay nàng đã đụng phải vận đào hoa thối nát gì mà nam nhân ai nấy đều tranh nhau mua ruộng đất, sắm trạch viện cho nàng?

Lâm Lang chỉ có thể dùng khăn tay che miệng, cố gắng nuốt nước trà xuống.

Mà Hạ Thanh Vân một khi mở miệng rồi lại nói chuyện thông thuận hơn rất nhiều: "Ta tuy không đọc sách, không làm được thư họa văn chương nhưng cũng không có nhiều mưu mô gì, cô nương gả cho ta, ta nhất định sẽ đối đãi với cô nương thật tốt, để cô nương sống một cuộc sống không lo ăn mặc!"

Sở Lâm Lang có chút đau đầu nhưng vẫn nhanh chóng nghĩ ra lời lẽ, nàng không đáp lại mà chỉ hỏi ngược: "Cái đó... Hạ huynh đệ, nhà huynh có mấy huynh đệ tỷ muội?"

Hạ Thanh Vân tưởng đại cô nương đã động lòng, muốn hỏi tình hình nhà hắn, trong lòng liền mừng thầm, hắn vội nói: "Mẫu thân ta sinh ba đứa, đại tỷ đã gả chồng, nhị muội ở bên cô nương nghe sai bảo, huynh đệ thì chỉ có mình ta..."

Nghe vậy, Sở Lâm Lang liền gật đầu: "Vậy nên huynh là độc đinh của Hạ gia, phụ mẫu huynh đều trông cậy huynh nối dõi tông đường. Huynh cưới loại nữ tử như ta, phụ mẫu huynh sẽ đồng ý ư?"

Lúc trước khi Uyên Nhi được bế đến, Hạ Thanh Vân cũng đến để thăm muội muội Hạ Hà của mình, vậy nên hắn là một trong những người biết sự tình.

Sở Lâm Lang cũng không sợ việc tiết lộ thân thế của Uyên Nhi, nàng trực tiếp nói thẳng: "Trước kia ta vẫn luôn nghĩ là mình vẫn chưa đến lúc có hài tử. Nhưng giờ thê thiếp của Chu Tùy An đều có thai cả rồi, vậy nên vấn đề là ở chỗ ta. Hạ Thanh Vân, huynh thật sự muốn cưới một nữ nhân không thể sinh nở sao?"

Vấn đề này, Hạ Thanh Vân đúng thật là chưa từng nghĩ tới, vậy nên khi Sở Lâm Lang thẳng thắn vạch trần điểm này, hắn liền sững sờ nhất thời không thể trả lời được.

Nhưng chính giây phút ngẩn người này đã khiến Sở Lâm Lang biết nên từ chối hắn thế nào.

"Cưới vợ sinh con, thiên kinh địa nghĩa, phụ mẫu huynh lúc trước vì tích cóp bạc cho huynh thú thê thậm chí suýt nữa đã vì tham lễ vật mà gả nhị muội huynh cho một lão què, có thể thấy được họ kỳ vọng ở huynh rất nặng. Nếu ta gả cho huynh, không nói đến những cái khác, chỉ riêng phụ mẫu huynh cũng phải làm ầm lên đến mức trời long đất lở. Chẳng lẽ vì cưới ta mà huynh có thể không quan tâm đến phụ mẫu nữa?"

Hạ Thanh Vân bị nói đến mức mặt mày đỏ bừng, hắn đang định bày tỏ tâm ý rằng mình không để ý mấy chuyện này, cùng lắm là nhận con thừa tự lại bị Sở Lâm Lang xua tay: "Nữ nhân không thể sinh nở phải chịu bao nhiêu ủy khuất ở nhà chồng, ta là người rõ điều đó hơn bất kỳ ai hết. Huynh là một người chạy thuyền, cần phải ở bên ngoài quanh năm, nếu như gia trạch không yên thì làm sao huynh có thể yên tâm?"

Hạ Thanh Vân bị Sở Lâm Lang chặn họng đến mức nói không nên lời, bởi vì hắn biết đức hạnh của phụ thân mình, luôn coi chuyện truyền thừa hương khói là quan trọng nhất.

Nếu hắn cưới một nữ nhân không thể sinh nở về, phụ thân nhất định sẽ làm ầm lên.

Nghĩ vậy, khóe mắt Hạ Thanh Vân đỏ ửng cả lên, cả người rơi vào một nỗi thống khổ và tuyệt vọng.

Hắn muốn nói sau này tuyệt đối sẽ không để Sở Lâm Lang chịu ủy khuất nhưng hắn không có tự tin nói ra loại lời mà ngay cả mình cũng không tin này.

Sở Lâm Lang cũng không để đại ca của Hạ gia một mình lâm vào tình cảnh khó xử không thể quay lại được này.

Nàng rót cho Hạ Thanh Vân một chén trà rồi dùng giọng thân thiết nói: "Ta giờ đã tuyệt ý niệm gả chồng, có huynh ở bên ngoài lo liệu, nửa đời sau của ta cũng coi như có nơi để nương tựa. Cái gọi là phu thê lâu ngày, dù có là tình nghĩa đậm đà nhất cũng có lúc nhạt đi. Nhưng trong lòng huynh có ta, so với người thân còn giống một thân huynh trưởng hơn. Sao ta lại bỏ đi một đại ca tốt mà muốn đi làm phu thê vớ vẩn? Ta còn mong sau này huynh sẽ cưới cho ta một tẩu tử hiền huệ quản gia rồi lại sinh ra mấy đứa chắt nhi chắt nữ cho ta đó!"

Nói xong, nàng liền tán gẫu đông tây với Hạ Thanh Vân để xua tan đi bầu không khí cầu thân khó xử vừa rồi.

Cuối cùng, Hạ Thanh Vân chỉ hổ thẹn ngẩng đầu, nhìn vào mắt Sở Lâm Lang rồi nghiêm túc nói: "Đại cô nương, cô nương nói đúng, là ta hiện tại không biết lượng sức, không có năng lực cho cô nương một cuộc sống tốt lại mở miệng nói với cô nương, nhưng cô nương hãy đợi ta thêm mấy năm nữa, đợi ta..."

Nói đến đây, Hạ Thanh Vân không nói được gì nữa, chung quy lại hắn cũng không thể nói câu đợi mấy năm nữa, phụ thân hắn già cả rồi nhắm mắt xuôi tay, không thể ngăn cản hắn cưới đại cô nương Sở được?

Lời này quá đại nghịch bất đạo, hơn nữa còn rất vô vọng. Giờ điều hắn có thể làm chính là kinh doanh thuyền của đại cô nương thật tốt, làm tốt việc buôn bán mà nàng dặn dò.

Nghĩ vậy, hắn liền có chút buồn bã mà không muốn nói tiếp nữa, chỉ chắp tay xoay người rồi bỏ đi.

Sở Lâm Lang nhìn bóng lưng Hạ Thanh Vân đi xa, trong lòng nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vừa xoay người lại, nàng liền nhìn thấy một nam nhân cao lớn đang đứng sau lưng mình.

Hóa ra là Tư Đồ Thịnh vừa dẫn người từ mấy thôn trang lân cận ruộng chức điền về, vừa khéo đi thuyền tiện đường về đây.

Vừa rồi lúc hắn xuống thuyền, tình cờ nhìn thấy Sở Lâm Lang đang ngồi uống trà với tên tiểu tử đen thui kia ở cùng một chỗ.

____

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko