Tuý Quỳnh Chi

Chương 54: Trộm chữ làm đầu



Tư Đồ Thịnh không một tiếng động, hắn vẫy tay để thuộc hạ về trước còn hắn thì vào lều trà, cách một cây cột nghe hai người họ nói chuyện.

Vừa khéo hắn nghe được đoạn Hạ Thanh Vân cầu thân Sở Lâm Lang. Sớm đã thấy tên tiểu tử này có ý đồ không trong sáng với Sở Lâm Lang, không ngờ hắn lại có ý nghĩ cưới nữ chủ nhân của chính mình.

Giờ tên tiểu tử đen thui kia đi rồi, hắn mới lộ diện.

Sở Lâm Lang bị sự xuất quỷ nhập thần của hắn dọa cho giật mình, nàng nhịn không được mà hỏi: "Chàng đến từ khi nào?"

Nghe nói hắn đã đến được một lúc rồi, Sở Lâm Lang lại có hơi bất an mà hỏi: "Vậy... chàng có nghe bọn ta nói gì không?"

Tư Đồ Thịnh nghe từ "bọn ta" liền cảm thấy có hơi không thuận tai, hắn nhướng đôi mày kiếm nói: "Không có gì cả, chỉ là vừa khéo nghe thấy Sở nương tử đang vẽ bánh, vừa to lại vừa tròn."

Sở Lâm Lang biết hắn đã nghe được đoạn mình muốn làm huynh muội với Hạ Thanh Vân, liền nhịn không được mà trừng hắn một cái: "Vẽ bánh vẫn tốt hơn là hại người. Nếu huynh ấy cưới loại người như ta thì vĩnh viễn sẽ không có ngày nào yên ổn... Nếu đã vô vọng rồi thì đừng dây dưa, ai nấy đều biết thân biết phận của mình, sau này hảo tụ hảo tán (*). Chàng nói có đúng không, đại nhân?"

(*Hảo tụ hảo tán: Gặp nhau vui vẻ, chia tay cũng vui vẻ.)

Tư Đồ Thịnh nhìn Sở Lâm Lang nói đến câu cuối cùng, cố ý nhấn mạnh giọng, trong ánh mắt ám chỉ như có ý, rõ ràng nàng đang ngầm bảo rằng, hắn cũng đừng có đến trêu chọc nàng, tránh cho sau này gặp mặt khó xử.

Hắn cười khẩy một tiếng rồi hơi cúi đầu, thấp giọng nói bên tai Sở Lâm Lang: "Ta không thích ăn bánh, nàng thích vẽ thì vẽ cho thằng tiểu tử ngốc kia đi!"

Sở Lâm Lang bị lời hắn làm nghẹn họng, hắn lại chỉ vào con đường núi cách đó không xa: "Nàng không phải là rất thích lễ Phật sao? Hôm nay ta có nửa ngày rảnh rỗi, để ta đưa nàng đến chùa trên núi kia cúng bái đi."

Sở Lâm Lang nói không muốn đi, nàng còn có nhiều việc buôn bán phải lo liệu, không rảnh để đi du sơn ngọa thủy với đại nhân đây.

Nhưng nàng còn chưa kịp xoay người thì đột nhiên thân thể liền lơ lửng, nàng lại bị Tư Đồ Thịnh một phen ôm lên xe ngựa.

Sở Lâm Lang lo lắng nhìn Đông Tuyết đang mua bánh gạo ăn với Quan Kỳ ở phía không xa, tức giận đấm ngực hắn: "Giữa thanh thiên bạch nhật, chàng muốn làm gì vậy!"

Tư Đồ Thịnh cũng lên xe ngựa rồi ngồi trong xe mặc cho nàng đấm.

Hắn có quá nhiều chuyện phải tính toán với nữ quản sự này, tùy tiện khen ngợi cơ thể nam nhân chính là việc đầu tiên.

Nhớ lại trước kia Sở Lâm Lang cũng từng lén nhìn hắn đánh quyền, chẳng lẽ nàng cũng từng lén nhìn tên tiểu tử đen thui kia ở trần bưng hòm lên xuống ở chốn bến tàu, vậy nên mới khen ngợi cánh tay của hắn ta có sức lực?

Nghĩ vậy, vị Đại lý tự Thiếu khanh tiền nhiệm lại muốn xét xử một vụ án, sao có thể chịu dễ dàng để Sở Lâm Lang lại trốn mất chứ.

Lên xe ngựa rồi, hắn dùng một tay ôm bờ vai mảnh mai Sở Lâm Lang rồi chậm rãi nói: "Mấy ngày nay ta bận rộn, e là đều không thể về phủ được. Thừa lúc giờ còn đang rảnh, có nhiều thời gian để bầu bạn với nàng. Ngoài ra còn có đề nghị hôm trước của ta, nàng đã nghĩ kỹ chưa? Nếu nàng thật sự muốn đi, ta sẽ bảo người chuẩn bị thuyền cho nàng, không cần lại phải dây dưa với tên Hạ Thanh Vân kia nữa..."

Hôm đó khi hắn đề nghị đi Lĩnh Nam, Lâm Lang không trả lời hắn. Hơn nữa vừa rồi nghe lời vẽ bánh to của nàng thì chính là ý muốn tiếp tục giao thiệp với Hạ Thanh Vân.

Tư Đồ Thịnh đột nhiên có chút bồn chồn khó hiểu, vậy nên hắn lại lần nữa lên tiếng hỏi Lâm Lang.

Nếu nàng muốn đi thì cũng không thể đi quá xa, ít nhất phải ở trong địa bàn của hắn, nếu không hắn sẽ có cảm giác mất kiểm soát.

Sở Lâm Lang nhìn quầng thâm mơ hồ dưới mắt hắn liền biết mấy hôm nay hắn kỳ thực đã rất bận, căn bản là không ngủ ngon.

Tư Đồ Thịnh không giống như nam nhân chất phác như Hạ Thanh Vân.

Cùng đều là vì có ý với nàng mà Hạ Thanh Vân ngốc nghếch liền đến để cầu thân.

Nhưng cách làm của nam nhân này cao minh và tuyệt diệu hơn nhiều. Tên Tư Đồ Thịnh này đã ăn mấy vòng đậu hũ non mềm của nàng nhưng từ đầu đến cuối đều chưa từng nói muốn cưới nàng.

Sở Lâm Lang cũng không biết nên kính phục tên Tư Đồ Thịnh này không biết nói dối lừa nữ nhân, hay kính phục hắn du tẩu vườn hoa mà không cần bỏ ra chút vốn liếng nào.

Hắn chính là một chén rượu nồng đậm hại người, không đem lại ích lợi gì cho người ta.

Dẫu biết rõ rượu nhiều sẽ hại người nhưng thỉnh thoảng nàng cũng có lúc muốn say một trận.

Sở Lâm Lang có chút khát đã lâu, vừa khéo nàng cũng rất muốn uống một chén lớn.

Nàng ngược lại lại nghĩ, tuy Tư Đồ Thịnh không bỏ vốn, nhưng nàng cũng không cần bỏ ra cái gì! Nếu đến lầu xanh gọi một nam quan có tư sắc như vậy cũng phải tốn một khoản tiền lớn!

So với nam nhân thật thà và chất phác như Hạ Thanh Vân, loại nam nhân như Tư Đồ Thịnh kỳ thực là dễ dàng phân rõ hơn, dễ dàng buông bỏ hơn, hảo tụ hảo hán.

Hơn nữa giờ đây hắn thật sự cần người giúp đỡ. Người ta phải biết đền ơn đáp nghĩa. Tư Đồ Thịnh đã cho nàng nhiều đến không thể kể xiết, sao nàng có thể bỏ hắn mà đi khi hắn đang ở cảnh khốn cùng?

Nghe nàng nói không cần chuẩn bị thuyền cho nàng, nàng vẫn muốn ở lại phủ để giúp đỡ, ánh mắt Tư Đồ Thịnh cũng dần sáng lên, nhưng hắn vẫn hỏi nàng: "Nàng hẳn là biết cảnh ngộ của ta, có lẽ sau này còn tệ hơn bây giờ, nàng... không hối hận chứ?"

Sở Lâm Lang cười rồi vô tư mà nói: "Cũng không phải là gả chồng, có gì đâu mà hối hận? Chàng không phải đã nói rằng nếu không tốt thì sẽ đưa ta đi rồi sao? Ta tin đại nhân chàng đây hẳn sẽ không vẽ bánh cho ta, quân tử nhất ngôn, không thể thay đổi được đâu!"

Tư Đồ Thịnh híp mắt, hắn đã nghe ra nàng không có ý tứ muốn gả cho chàng, hơn nữa khi nàng muốn đi thì cũng tuyệt đối sẽ không lưu luyến hắn nửa phần.

Như vậy cũng rất tốt, đây vốn cũng là ý định của Tư Đồ Thịnh, dù sao thì hắn hiểu rất rõ cảnh ngộ của mình, không nên để Sở Lâm Lang trói buộc quá chặt với hắn.

Nhưng giọng điệu như một công tử phong lưu của nữ nhân này lại âm thầm đâm vào tim phổi của Tư Đồ Thịnh.

Hắn phải chậm rãi bình tĩnh lại, vậy nên hắn không nói nữa, quay đầu nhìn ra cửa sổ xe.

Sở Lâm Lang cũng đã quen với sự lạnh nhạt thỉnh thoảng của Tư Đồ Thịnh nên cũng lười dỗ dành hắn, chỉ hứng thú mà nhìn cảnh vật bên kia cửa sổ xe.

Nàng lấy hắn làm rượu giải khát, nếu hai bên đều tình nguyện thì uống một chén cho sướng, nhưng cũng không có lý nào phải dỗ cho "rượu" vui vẻ, phải để nó tự chảy vào miệng nàng chứ!

Cái này gọi là gì nhỉ? Đúng rồi, chính là "Thái Công thả câu, người nguyện mắc câu" mà phu tử giảng ở trên lớp.

Đọc sử quả nhiên là hữu ích, khắp nơi đều là triết lý làm người!

Qua một lúc sau, "rượu ngon" dường như đã tự mình điều chỉnh được tâm tình mà đưa tay qua ôm vai Sở Lâm Lang rồi kéo nàng vào lòng.

Sở Lâm Lang mềm mại nằm trong lòng hắn, nàng hơi ngẩng đầu lên nhìn gương mặt có chút lạnh lùng của nam nhân rồi đột nhiên nhịn không được mà hôn nhẹ lên chiếc cằm đẹp đẽ của hắn.

Rèm xe rất kín, đó chính là không gian bí ẩn ngăn cách với trần tục, có thể để nàng phóng túng trêu đùa nam nhân tưởng như trong sạch cao quý này một chút.

Nam nhân này như một con trai vậy, nậy ra một khe trên vỏ ngoài tưởng như lạnh lùng cao ngạo liền có thể thưởng thức tỉ mỉ mùi vị ngọt ngào khó tả bên trong.

Nhưng Lâm Lang không biết rằng, dáng vẻ nàng hơi ngước mắt, nhe răng mỉm cười như một yêu quái ngọt ngào mê hoặc lòng người đến nhường nào, đã biết rằng không nên làm vậy nhưng lại không chút do dự mà bị nàng lôi kéo vào đầm lầy không thể quay đầu lại được.

Nam nhân cũng rất biết phối hợp mà thuận theo tự nhiên, ôm lấy cái eo mềm mại của nàng, cùng nàng môi lưỡi giao triền, tỉ mỉ quấn quýt.

Cứ như vậy, chén rượu lâu năm được mở niêm phong, giọt rượu vào miệng rồi đi lên đầu.

Nhưng Sở Lâm Lang vẫn tính là còn giữ được chút lý trí, trước khi xe ngựa dừng lại, cuối cùng nàng vẫn kịp thời đẩy nam nhân hai tay đang càng lúc càng vô lễ, ôm nàng cũng càng lúc càng dùng sức ra.

Nàng ổn định lại hơi thở có hơi rối loạn, chỉnh lại cổ áo có chút lộn xộn của đại nhân đã bị nàng kéo rồi thấp giọng nói: "Giữa thanh thiên bạch nhật, làm như vậy ra thể thống gì?"

Tư Đồ Thịnh giờ cũng đã thức thời rồi, hắn sẽ không lại cãi nhau với nữ quản sự của mình rằng rốt cuộc là ai mới là người bắt đầu trước.

Tuy quần áo hắn bị người ta kéo tung, lồng ngực rắn chắc bị người ta một phen làm càn, nhưng hắn vẫn phải phối hợp với Sở nương tử, duy trì hình tượng phụ nhân đoan trang của nàng.

Quan Kỳ và Đông Tuyết không hề nhận ra tình khó kìm lòng bên trong xe ngựa vừa rồi, hai người họ như thường lệ mà vừa đánh xe vừa cãi nhau, tiếng cười hi hi ha ha vang vọng và quanh quẩn khắp dưới chân núi.

Khi đến trước cổng chùa, Tư Đồ Thịnh bảo hai người họ ở lại để trông coi xe ngựa.

Còn Tư Đồ Thịnh thì dắt Lâm Lang, hai người nắm tay nhau đi dọc đường núi lên trên, tiện thể hắn cũng giảng cho nàng phong cảnh ở hai bên đường.

Giọng hắn trầm thấp và mang theo từ tính độc đáo. Khó trách rằng nghe quản sự phủ khác nói, trước kia khi hắn làm thiếu sư, các vị hoàng tử đều rất thích nghe hắn giảng bài.

Ừm, nàng sai rồi, dung mạo như vậy sao có thể so với đầu bảng lầu xanh? Đây là ngàn vàng khó cầu!

Nếu tính vậy thì nàng chiếm được lợi lớn rồi!

Hôm nay không phải là ngày tốt để thắp hương vậy nên người lên núi cũng không nhiều lắm, vào đại điện rồi cũng rất yên tĩnh.

Ba con thuyền kia dù sao cũng mua từ tay người chết, để cầu tâm an, Sở nương tử vẫn quyết định vào chùa làm lễ bái, dán mấy lá bùa bình an lên.

Ngoài ra đại nhân nhà nàng gần đây cũng là cục phân chó thối mà người người đều tránh né ở Kinh thành, cũng phải cầu cho hắn một quẻ để xua tan vận rủi mới được.

Trong chính điện này có mười tám tôn Phật, Sở Lâm Lang làm lễ bái Quan Âm Nam Hải cầu thuyền bè bình an xong lại lễ bái đến Kim Cang hộ pháp ở hai bên.

Hai vị này có thể hàng yêu trừ ma, bảo hộ cho đại nhân nhà nàng lần thi hành chính sách này được thuận lợi bình an, gặp tiểu nhân thì giẫm tiểu nhân, gặp hung hóa cát, gia trạch thịnh vượng!

Lúc nàng đang lẩm bẩm lễ Phật, Tư Đồ Thịnh thì đứng ở ngoài điện đợi nàng.

Hắn dường như không tin ở thần thánh, trước kia ở Tịch Châu, cho dù có dạo đến chùa miếu thì cũng chưa từng thấy Tư Đồ Thịnh vào điện Phật thắp cho thần minh một nén hương.

Sở Lâm Lang trước kia hình như nghe một vị lão sĩ giang hồ nói, người thật sự từng trải qua sinh tử thường không còn sợ thần thánh, cái gọi là gặp ma giết ma, gặp Phật giết Phật chính là đạo lý này.

Bởi vì chỉ có những người từng gặp tuyệt vọng đến cùng cực, mới hiểu được rằng giữa trời đất này, thứ duy nhất có thể dựa vào chỉ có bản thân, họ chỉ có thể trở thành thần thánh của chính mình.

Mà Tư Đồ Thịnh không tin thần thánh, rốt cuộc là vì sao? Nhưng nghĩ đến tuổi thơ khốn khổ của hắn, nếu vì điều này mà không tin vào thần thánh nữa thì cũng có khả năng.

Sở Lâm Lang lễ bái Phật xong lại cầu bùa bình an, sau đó liền định gọi Tư Đồ Thịnh cùng xuống núi.

Lúc này Tư Đồ Thịnh lại đang đứng trước một bia đá ở ngoài điện mà nhìn rất chăm chú, ngay cả khi Lâm Lang đi tới, hắn cũng không hay biết.

Lâm Lang đi qua xem, nàng phát hiện đó là bia văn khắc kinh thư, ký tên là "Bổn Như cư sĩ".

Nàng không mấy thông thạo mấy chuyện thưởng thức thư họa, chẳng lẽ là vì chữ viết rất đẹp nên hắn mới mê mẩn?

Nghe Lâm Lang hỏi, Tư Đồ Thịnh mới hoàn hồn rồi bình thản nói: "Đây là hiệu của Phụ quốc tướng quân Dương Tuần trước kia..."

Dương Tuần? Chính là vị tướng quân Dương Tuần đã vong trận sa trường trong trận Phụ Thủy kia sao?

Cả nước Đại Tấn, hễ là người lớn tuổi một chút, ai mà không biết chiến thần Dương Tuần trước kia?

Ông mười hai tuổi nhập ngũ, tuổi nhỏ đã đột kích sào huyệt của địch, một trận thành danh. Sau đó, vị tướng quân này vì Đại Tấn mà chiến đấu hai mươi năm vì hòa bình biên cương.

Nếu không có chiến sự nữa thì Dương Tuần hẳn là một quốc công danh thần với công lao hiển hách.

Nhưng tiếc thay trận Phụ Thủy đã xóa sạch đi tất cả công lao to lớn trước đó của vị tướng quân này. Nghe nói ông bị người bán đứng, thân trúng mai phục, đầu mình hai nơi, đầu thì bị người Kinh quốc chặt rồi treo cao trên cột cờ vương trướng đến một năm, chịu cảnh bị kền kền cắn xé...

Chí mạng nhất là, trưởng tử Dương Nghị của ông sau khi bị bắt liền đầu hàng địch.

Lúc đó khi bệ hạ nghe tin trưởng tử của Dương tướng quân đầu hàng đã rất giận dữ, ngài hạ lệnh tru sát cả nhà họ Dương, phàm là kẻ nào cầu tình cũng giết không tha.

Mà giờ đây, chiến thần nhà họ Dương từng uy chấn tám phương đã trở thành tên họ không thể nhắc đến mà triều thần trên dưới Đại Tấn ai nấy đều biết.

Nhưng không ngờ rằng mặc bút của Dương tướng quân vẫn có thể lưu giữ nguyên vẹn trên bia đá chùa này.

Nhìn nét bút du long tẩu phượng kia, đúng là rất có khí phách hùng tráng của một người hành võ.

Tư Đồ Thịnh nhìn bia đá rồi đưa tay từ từ so sánh, mô phỏng theo từng nét, ánh mắt cũng dần trở nên thâm trầm, dường như đang chìm đắm trong chuyện xưa không thể nói ra.

Đúng lúc này, từ đằng xa đột nhiên vang lên tiếng bước chân và nói chuyện.

Tư Đồ Thịnh thu tay lại rồi chắp tay ra sau lưng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy từ đường núi sau chùa đi tới mấy người.

Mấy người kia cũng nhìn thấy Tư Đồ Thịnh, và thế là có một giọng nam nhân truyền đến: "Tư Đồ đại nhân thật là nhàn hạ, Hộ bộ giờ muốn sửa ruộng chức điền, người người bận đến mức sứt đầu mẻ trán, sao ngài còn rảnh rỗi ở đây thong dong dạo chùa núi?"

Lâm Lang nghe tiếng cũng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam tử trung niên mặc hoa phục, trong sự vây quanh của một đám thị vệ mà chậm rãi bước tới.

Tư Đồ Thịnh cúi mắt xuống, dùng vẻ mặt trấn định bước lên phía trước hành lễ: "Không biết Thái tử điện hạ ở đây, hạ quan có lỗi đã không từ xa tiếp đón."

Hóa ra vị nam tử mặc hoa phục này chính là quốc thừa của bản triều - Thái tử Lưu Đình.

Hắn là nhi tử độc nhất của Đào hoàng hậu, mà mẫu hậu đã qua đời của hắn là trưởng nữ của nguyên lão ba triều Vĩnh Ninh công Đào Lỗ Nam.

Tuy mẫu hậu mất sớm thế nhưng thế lực của Đào gia không suy, vậy nên Lưu Đình mới có thể vững vàng ngồi vị trí Thái tử, chính là vì hắn có ngoại tổ làm chỗ dựa như vậy.

Tĩnh phi kia tuy được sủng ái không ngừng nhưng bệ hạ vẫn e ngại Đào gia mà để trống vị trí hoàng hậu, mãi vẫn chưa lập tân hậu.

Đây cũng là vốn liếng để Lưu Đình có thể vững vàng đứng trên triều đình.

Lúc trước hắn muốn chiêu hiền nạp sĩ, tỏ ý muốn kết giao với Tư Đồ Thịnh nhưng lại bị hắn không biết điều mà khéo léo từ chối. Sau đó lại liên tiếp làm hỏng chuyện của hắn ta. Lưu Đình cũng hoàn toàn dứt đi ý niệm muốn chiêu nạp Tư Đồ Thịnh.

Mà Thái tử hôm nay xuất hiện ở đây cũng là có nguyên nhân.

Bởi vì hoàng thúc Thái Vương bị giam cầm, vừa khéo là bị áp giải ở ngôi cổ tháp trong chùa cấm sau ngọn núi này.

Sau núi và ngôi chùa trước núi với hương khói hưng thịnh hoàn toàn là hai nơi khác biệt, nơi đó trừ một số tội nhân với thân phận đặc biệt và thị vệ canh giữ thì người thường không được đến gần.

Tư Đồ Thịnh nghĩ đến chuyện vừa rồi dưới chân núi không có đoàn xe của Thái tử, có thể thấy được hôm nay Thái tử ra ngoài đã cố gắng khiêm tốn, hẳn là đi con đường ở sau núi rồi lại dạo qua trước núi.

Suy nghĩ trong đầu Tư Đồ Thịnh chuyển động, hắn đã suy đoán ra lý do mà Thái tử xuất hiện ở đây.

Hắn không vạch trần mà chỉ nói với Thái tử rằng ngày giỗ của mẫu thân hắn vừa qua, hắn đi ngang qua đây để thắp hương cầu phúc cho mẫu thân, lát nữa sẽ đi xuống núi.

Gần đây cải cách và chỉnh đốn ruộng chức điền, nhiều người thuộc phe Thái tử đều lên danh sách của Hộ bộ, vậy nên Thái tử vừa rồi xong việc ở sau núi liền hứng chí muốn đến trước núi lễ Phật để trừ vận rủi của tiểu nhân.

Lại không ngờ rằng ở đây có thể gặp được bản tôn tên tiểu nhân khởi xướng gây ra chuyện.

Đối với Tư Đồ Thịnh, ấn tượng của Thái tử rất không tốt. Hắn vốn tưởng rằng người này tâm cơ thâm trầm, chỉ là hạng người thuận thế mà bò lên.

Giờ hắn mới phát hiện ra rằng người này chẳng lẽ là một kẻ ngốc chỉ biết đọc nhiều sách thánh hiền? Cứ vậy mà đâm vào tổ ong vò vẽ bách quan, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện làm ầm ĩ lớn như vậy thì sau này làm sao mà thu dọn?

Tư Đồ Thịnh thật sự cho rằng, có được sự sủng ái của phụ hoàng thì có thể không sợ gì sao?

Hắn đã quá hiểu phụ hoàng hắn rồi! Nếu tên Tư Đồ Thịnh này làm ầm ĩ quá lớn rồi không thể thu dọn được, phụ hoàng hắn sẽ không chút do dự mà chặt tay cầm máu, đem tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này tế trời trước!

Hắn đã làm Vương trữ hai mươi năm, cũng đã phụ chính hai mươi năm, có sóng gió gì mà hắn chưa từng thấy? Một tên non nớt ngang ngược như Tư Đồ Thịnh sẽ không đi được xa trên triều đình!

Nhưng nghĩ đến chuyện vừa nghe ở chùa cấm sau núi, Thái tử cũng cười thăm dò: "Ta đã nghe nói, Tư Đồ đại nhân từng mấy lần đến cổ tháp sau núi thẩm vấn Thái vương, hỏi han mấy chuyện cũ khi ông ta quản binh ty, không biết Tư Đồ đại nhân là đang điều tra vụ án gì?"

Tư Đồ Thịnh cung kính đáp: "Hạ quan cũng không rõ lắm, chỉ là tuân mệnh bệ hạ mà hành sự, cung từ thẩm vấn cũng đã được dâng lên bệ hạ rồi. Thái tử nếu có nghi vấn sao không hỏi bệ hạ, hạ quan không dám vượt quyền đại đáp."

Mí mắt Thái tử Lưu Đình giật giật, hắn cười gượng nhìn tên tảng đá cứng không biết điều ở trước mặt.

Tên tiểu tử này cũng trơn như đỉa, rõ ràng là biết hắn không dám đi hỏi phụ hoàng liền đẩy hết lên người phụ hoàng.

Nhưng... nếu lời hắn ta nói là thật, chẳng lẽ phụ hoàng vẫn đang điều tra chuyện năm đó?

Nghĩ vậy, mí mắt Thái tử lại giật giật, nhưng nghĩ lại thì, hắn cảm thấy mình đang lo lắng vô ích.

Phụ hoàng là người sẽ không bao giờ chịu nhận sai, cho dù biết trận Phụ Thủy năm đó còn có ẩn tình thì sao? Chuyện nhi tử của Dương Tuần là Dương Nghị phản quốc là sự thật ván đã đóng thuyền, ai cũng không thể thay đổi!

Bệ hạ nếu nhất quyết truy tra đến cùng, chẳng phải là đang gián tiếp tát vào mặt mình, thừa nhận mình có lỗi với công thần Dương Tuần sao?

Nghĩ vậy, hắn cười lạnh một tiếng rồi cũng lười nói chuyện với tên phân chó thối mới nổi ở Kinh thành này.

Nhưng vừa xoay người đi, hắn lại liếc nhìn nữ tử đội mạng che mặt đứng ở phía sau Tư Đồ Thịnh. Tuy không nhìn rõ mặt, nhưng dáng người yểu điệu như vậy, hẳn là một mỹ nhân...

Thái tử xuống bậc thang rồi đi mấy bước, vị tâm phúc Phó chỉ huy sứ Mã doanh Trần Phóng ở bên cạnh liền mang theo vài phần trêu đùa nói: "Điện hạ có biết nữ tử mà hắn ta dẫn theo là ai không?"

Lưu Đình nhìn vị tâm phúc của mình hỏi: "Sao? Ngươi quen à?"

Trần Phóng hớn hở nói: "Trước kia ta từng gặp hai người họ ở riêng ở ngoài phố, sau khi nghe người khác nói mới biết rằng nữ tử kia là thê tử hạ đường của Lang trung Hộ bộ Chu Tùy An. Nghe nói tờ hòa ly còn chưa nguội, nàng ta đã chạy đến phủ Tư Đồ Thịnh làm nữ quản sự, chậc chậc, vị Tư Đồ đại nhân này đúng là rất biết chơi!"

Trần Phóng trong những ngày bắt giữ thích khách của Thái tử, vừa khéo đã nhìn thấy Tư Đồ Thịnh đi cùng nữ tử này ở trên phố, lúc đó hắn còn dừng lại nói chuyện với Tư Đồ Thịnh một lúc nên với Sở thị mặt đẹp như hoa kia cũng để lại chút ấn tượng sâu sắc.

Mà Sở thị kia vừa rồi tuy đội mạng che mặt nhưng với dáng người mảnh mai lại đầy đặn kia lại thì chắc chắn không thể nhận lầm được.

Loại đề tài này, nam nhân nào cũng sẽ hiểu ý và cười ngầm.

Thái tử chợt hiểu ra: "Tìm một phụ nhân mỹ mạo làm quản sự? Thật đúng là phẩm vị độc đáo, e là môn đình của Tư Đồ đại nhân cũng không được nghiêm lắm... Ngươi cứ xem xem, làm sao để có thể nói chuyện với phụ nhân kia, nàng ta đã là quản sự trong phủ của Tư Đồ Thịnh thì dùng càng tiện hơn."

Nghe Thái tử điện hạ nói vậy, Trần Phóng liền lập tức hiểu ý.

Nếu có thể sử dụng phụ nhân kia thì chính là cài tai mắt trong phủ đệ của Tư Đồ Thịnh, đúng là sẽ thuận tiện hơn.

Hắn thấp giọng nói: "Xin Thái tử yên tâm, thần sẽ đi sắp xếp ngay!"

Thái tử hài lòng gật gật đầu. Hôm nay tâm tình hắn không tệ, vừa rồi ở sau núi hắn nhìn hoàng thúc, kẻ thù không đội trời chung của hắn.

Người ngày xưa còn mập mạp và cường tráng, giờ ở chốn chùa cấm này không ăn được mấy đồ dầu mỡ, lại trở nên vàng vọt gầy gò.

Nhưng hắn cố ý đến xem kẻ thua cuộc dưới tay hắn, không phải chỉ để khoe khoang mà là để đi hỏi han một chuyện bí mật năm xưa.

Không còn cách nào khác, Tĩnh phi lại được sủng ái trở lại, khiến Thái tử lại áp lực gấp bội.

Trong các vị hoàng tử, chỉ Lão Tứ mới có thể sánh vai với hắn, lại còn có cả Tĩnh phi, sau này vị trí trữ quân có biến số hay không cũng rất khó nói.

Mà Tĩnh phi kia xuất thân không hiển quý, chẳng qua chỉ là nữ nhi của một huyện thừa nho nhỏ mà thôi. Vậy mà lại được độc sủng của bệ hạ, long sủng như vậy lại có thể kéo dài được mấy năm. Mà phụ tộc của nàng ta cũng vì nàng ta mà gà chó lên trời.

Thái tử cũng mới gần đây mới biết được rằng, Tĩnh phi được sủng ái như vậy cũng chỉ là sự an ủi yêu ai yêu cả đường đi lối về mà thôi.

Nghe nói năm đó là hai biểu tỷ muội của Tĩnh phi vào Thái tử phủ trước, nhưng người được bệ hạ sủng ái sâu sắc lại là biểu tỷ của Tĩnh phi.

Nhưng chỉ tiếc là vị mỹ nhân kia không biết vì sao lại sớm chết bệnh, mà Tĩnh phi có vài phần giống vị biểu tỷ kia lại được độc sủng.

Tĩnh phi kia cũng đủ tâm cơ, gì mà trồng thuốc chốn lãnh cung? Chế tác túi thuốc cũng toàn là sở thích năm xưa của vị mỹ nhân đã mất sớm kia, Tĩnh phi làm ra dáng vẻ này, chẳng phải là vì muốn gợi lên ký ức hoài cổ của phụ hoàng mà lật mình sao?

Thái tử cảm thấy nữ tử tranh sủng thường có rất nhiều ẩn tình, đặc biệt chuyện nữ tử kia đột ngột chết bất đắc kỳ tử, cựu nhân ở trong cung lại nói là do mẫu hậu hắn làm. Nhưng hắn mơ hồ nhớ rằng mẫu hậu từng nói với hắn rằng, bản thân bà bị con tiện nhân Tĩnh phi kia hãm hại.

Mấy chuyện cũ năm xưa này, vẫn phải hỏi han từ miệng mấy người già mới biết được tường tận hơn.

Thái vương vốn thông đồng với Tĩnh phi, hẳn là ông ta biết chút nội tình, vậy nên hắn mới đặc biệt đến đây, muốn hỏi han một phen.

Hoàng thúc bây giờ thật sự là cũng không có nhiều lòng dạ gì.

Sau khi trơ mắt nhìn Tĩnh phi được sủng ái trở lại nhưng lại không để ý gì đến ông ta, lòng ông ta cũng oán hận sâu sắc.

Vì thế nên Thái tử chỉ cần dùng một hộp thức ăn đầy thịt đã hỏi ra được nhiều chuyện cũ năm xưa.

Thái tử nắm được rất nhiều nhược điểm của Tĩnh phi, lại biết được Tư Đồ Thịnh kia cũng không phải là một khối sắt, chuyện nắm được thóp hắn cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Chuyến đi chùa núi này thật sự là không uổng công!

Tư Đồ Thịnh sau khi cung tiễn Thái tử rời đi cũng không vội rời đi mà đứng trên bậc thang nhìn một lúc, sau đó hắn mới dẫn Sở Lâm Lang đi xuống núi.

Sở Lâm Lang thấy hắn suốt đường đều im lặng không nói gì nên có hơi lo lắng mà kéo kéo tay hắn, nhưng vừa nhìn thấy bọn người Đông Tuyết cũng đang đi tới liền vội vàng buông tay hắn ra.

Giờ Sở Lâm Lang đã định vị quan hệ của mình và Tư Đồ đại nhân ở chữ "trộm". Trộm người, nên đương nhiên phải lén lút.

Nàng và Tư Đồ đã không có kết quả gì thì cũng không cần như Chu Mục Vương và Tây Vương Mẫu, một sớm ước hẹn cả thiên hạ đều hay, vậy nên càng không thể để đám người Đông Tuyết và Quan Kỳ nhìn ra manh mối gì.

Tư Đồ Thịnh nhận ra động tác nhỏ này của nàng, không biết vì sao mà hắn trừng nàng một cái.

Sở Lâm Lang lại đúng lý hợp tình mà nhắc nhở hắn: "Ta nói với chàng này, trước mặt người khác thì quy củ một chút! Ta là muốn giữ thể diện. Nếu như chàng không cho thì ta có thể đi đấy!"

Tư Đồ Thịnh dường như tự giễu mà cười một tiếng: "Nàng... lấy ta làm kẻ không thể lộ ra ánh sáng sao?"

Ừm, nếu nói là nhân tình thì kỳ thực cũng rất đúng. Nhưng Sở Lâm Lang mấy hôm nay đều đọc sách ở nữ học nên giờ đang học vẻ văn nhã đây.

Nàng cười rồi cố ý giả vờ cung kính: "Nô gia ngưỡng mộ đại nhân, không muốn danh tiết của đại nhân bị tổn hại, nếu có thể bầu bạn mấy tháng, thì kiếp này không uổng..."

Lời này đúng là lời mà trong mấy quyển thoại bản phong nguyệt, mấy tên thư sinh thường dùng để ve vãn nữ tử, thường là thư sinh mượn cớ dự thính mà ngủ lại nhà người ta mấy đêm, sau đó liền vỗ mông bỏ đi.

Về sau chính là nữ tử vác bụng to vào Kinh tìm người, lại phát hiện ra tên tiểu tử nghèo ngày xưa giờ đã là quan lớn, phò mã, kim phi ngọc quý, không với tới nổi.

Tiếp theo chính là một đoạn yêu hận tình thù rối rắm, nữ tử hoặc là một xác hai mạng, hóa quỷ đòi nợ tình, hoặc là thê tử công chúa kiêu ngạo độ lượng, chịu để phò mã thu nữ tử đáng thương kia làm thiếp, từ đó cùng thờ một chồng, đoàn viên mãn nguyện.

Xem nàng nói chuyện trơn tru như vậy, lại nghĩ đến chuyện nàng từng dỗ được tên Chu Tùy An nhát gan kia trốn đi cùng nàng, cũng lừa cho tên Hạ Thanh Vân kia mê mẩn, đúng là cao thủ dỗ mấy tên ngốc tử!

____

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko