Ta cầm bát cháo, từng ngụm từng ngụm ăn thật nhanh, nuốt xuống cả vị mặn của nước mắt.
Những ngày này, ta đã nghĩ thông suốt.
Trước khi đi, phụ thân đã dặn ta:
Phải sống, sống thật tốt.
Đúng vậy, ta phải sống.
Ta nhất định phải sống.
Chỉ khi còn sống, ta mới có thể lần theo manh mối, truy tìm chân tướng.
Khi ấy, trong lòng ta chỉ có một suy nghĩ—
Báo thù cho phụ thân.
Chỉ là ta không ngờ rằng…
Cái c.h.ế.t của người chính là bước đầu tiên của một ván cờ kinh thiên động địa.
Tạ lão Tướng quân bị xử trảm.
Giặc ngoại bang lại một lần nữa xâm phạm biên cương.
Chiến báo khẩn cấp truyền về kinh, vậy mà triều đình không một ai đứng ra ứng chiến.
Đại ca ta, người đang bị giam giữ trong đại lao của Hình bộ, dâng sớ cầu kiến Thánh thượng, khẩn cầu bệ hạ hạ chỉ cho huynh ấy trở lại biên cương chống địch.
Trước lúc lên đường, huynh ấy đến gặp ta một lần.
Nhìn dáng vẻ gầy yếu của ta, ánh mắt đại ca tràn đầy thương xót.
Huynh ấy nói:
“Quân nhi, muội phải chăm sóc tốt cho bản thân. Lần này, đại ca nhất định sẽ tìm ra bàn tay đứng sau tất cả.”
Ta gật đầu.
Trong mắt long lanh nước, nhưng ánh nhìn lại vô cùng kiên định.
Đại ca vươn bàn tay thô ráp, nhẹ nhàng xoa đầu ta, ánh mắt dịu dàng không rời.
“Hoàng thượng đã hứa với ta, chỉ cần đánh lui quân địch, giữ vững biên cương, người sẽ cho phép muội đến đoàn tụ cùng chúng ta.”
“Các ca ca ở biên cương chờ muội.”
“Trình Tiêu cũng luôn đợi muội ở đó. Muội phải bảo trọng.”
Viền mắt ta đỏ hoe.
Nhưng sợ đại ca lo lắng, ta ngửa đầu ép nước mắt chảy ngược vào trong, nghiêm túc gật đầu.
Trong lòng thầm nghĩ—
Đợi đến ngày ấy, phụ thân ta sẽ được rửa sạch oan khuất.
Rồi ta sẽ rời khỏi hoàng cung ăn thịt người này, đi tìm người mà ta yêu.
Bầu trời bắt đầu rơi những bông tuyết li ti.
Ta lặng lẽ ngồi trước cửa sổ, thất thần nhìn ra ngoài.
Chiến báo từ tiền tuyến truyền về, nói rằng biên cương gần đây chiến sự không ngừng, khiến người ta không khỏi lo lắng.
Không biết đại ca và các tướng sĩ nơi đó đã có áo ấm để mặc hay chưa.
Vào mùa đông tuyết rơi, biên cương lạnh thấu xương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tuyết phủ dày đặc trên mặt đất, gió rét gào thét lướt qua, lạnh đến tận tâm can.
Những năm gần đây, luôn không có đủ quân phục mùa đông để cung ứng.
Không hiểu Hoàng thượng suy tính ra sao, để các tướng sĩ canh giữ biên cương mà lại không chu cấp đủ lương thảo và áo ấm.
Trước kia, năm nào phụ thân ta cũng dâng tấu lên triều đình nhiều lần.
Mà hồi đáp nhận được đều nói rằng quân phục mùa đông cùng lương thảo đã được vận chuyển từ lâu.
Nhưng mỗi năm, chúng đều biến mất không tung tích.
Hai năm qua, ngoại tổ phụ của ta, người giàu có nhất thiên hạ, đã âm thầm thu thập tin tức, lén lút gửi lương thực và áo ấm ra biên quan cho đại ca.
Không ít tướng sĩ đều không thể lý giải được chuyện này.
Trước kia, phụ thân ta thường nói:
“Hoàng thượng e dè thế lực của Tạ gia chúng ta ở biên cương, nhưng cũng không thể không dựa vào chúng ta để chống địch, nên đành vừa dùng vừa phòng bị.”
Nhưng đó chỉ là một màn che mắt thiên hạ mà thôi.
Ông đã cố ý hướng mọi hiềm nghi về phía mình.
Để rồi cuối cùng, lấy chính mạng sống ra đánh cược.
Nhớ lại quãng thời gian tiến cung, ta dường như đã ngửi thấy một chút manh mối.
Một năm trước, phụ thân đưa ta vào cung.
Thế nhưng Hoàng thượng dường như quên mất trong hậu cung còn có một người như ta, chưa từng triệu kiến ta lấy một lần.
Mà ta cũng chẳng bận tâm, ngày ngày sống an nhàn ở điện Phúc Nguyệt, tận hưởng cuộc sống thanh thản.
Mỗi khi đến hậu cung thỉnh an, A Xuân giúp ta chải đầu trang điểm, ta đều bảo nàng vẽ mặt ta xấu đi một chút.
A Xuân lúc nào cũng khó hiểu:
“Tiểu thư, người ta ai cũng tô vẽ cho xinh đẹp, còn người thì lại…”
Ta cầm lấy tay nàng, dùng ánh mắt ra hiệu về phía những người bên ngoài.
Ở cung của Hoàng hậu.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Chúng phi tần đang quỳ trước mặt Hoàng hậu để thỉnh an.
Hôm ấy, một người đã rất lâu không xuất hiện ở hậu cung đột nhiên giá lâm.
Triệu Diên Tranh khoác hoàng bào, ngồi ngay bên cạnh Hoàng hậu.
Ánh mắt của các phi tần đều sáng rỡ, vội vàng tạo dáng thướt tha, ra vẻ e ấp, chỉ mong được Hoàng thượng để mắt đến.
Duy chỉ có ta, vẫn cúi đầu lặng lẽ quỳ một bên, không hề ngẩng lên.
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh nhạt vang lên:
“Ngươi, xấu xí thế này mà còn dám quỳ gần trẫm như vậy sao? Lùi ra sau đi.”
Câu nói thốt ra khiến toàn thân ta chấn động.
Xung quanh vang lên những tiếng cười khẽ.
Ninh Trắc phi huých ta một cái, giọng điệu đầy chế giễu:
“Tai ngươi điếc à? Hoàng thượng bảo ngươi cút ra phía sau, đừng làm bẩn mắt thánh thượng.”
Ta cắn răng, quỳ gối lui về sau.
Không biết kẻ nào thừa cơ đưa chân cản ta, khiến ta ngã nhào xuống đất.