“Vụng về ngu xuẩn thế này, đúng là làm mất mặt hậu cung.”
Ninh Trắc phi thốt ra một câu đầy châm chọc.
Khiến chúng phi tần xung quanh che miệng cười khúc khích.
Chỉ có ta, mặt lúc xanh, lúc trắng, rồi lại ửng đỏ.
Giữa những ánh mắt chòng chọc của mọi người, ta phải chịu đựng sự sỉ nhục cùng những ánh nhìn hả hê.
Trong lòng vừa hổ thẹn, vừa phẫn uất.
Ai cũng biết cửa cung sâu tựa biển, nhưng ta đắc tội với ai chứ?
Ta có nguyện ý vào cung sao?
Vốn dĩ, ta chưa từng được Hoàng thượng đoái hoài đã là một trò cười trong hậu cung.
Hôm nay lại còn bị hắn nhục mạ ngay trước mặt bao người.
Triệu Diên Tranh!
Ngươi và phụ thân ta cùng thế hệ, thuở nhỏ còn tới lui Tạ gia không biết bao nhiêu lần.
Nay phụ thân ta mất rồi, ngươi liền đối xử với ta như thế này sao?
Ta chọc gì ngươi, ghét bỏ ngươi chỗ nào mà ngươi lại làm vậy với ta?
Huống hồ—
Ta là giọt sương sớm, thanh xuân phơi phới, tuổi tròn mười sáu.
Còn ngươi, dù có rực rỡ như ánh mặt trời đi nữa, thì cũng đã qua thời kỳ huy hoàng nhất rồi.
Ngươi làm sao sánh nổi với Trình Tiêu ca ca của ta—
Một người khôi ngô tuấn tú, oai phong dũng mãnh, rực rỡ như một ánh mặt trời chân chính!
Cẩu nam nhân!
Dù ngươi có là Hoàng đế thì thế nào?
Trong lòng ta mắng chửi thậm tệ,
Nhưng trên mặt lại bình tĩnh như nước hồ thu không gợn sóng.
Trời ngày càng lạnh hơn.
Thân thể ta cũng dần dần khôi phục.
Những ngày này ta không ra ngoài, chỉ ở trong phòng hết lần này đến lần khác suy ngẫm lại những chuyện đã xảy ra.
Dường như có điều gì đó sắp sửa lộ diện.
Ta nghĩ— đã đến lúc phải hành động.
Từ đó, ta bắt đầu thường xuyên ra ngoài, chú tâm quan sát tất cả những gì diễn ra xung quanh.
Chính lúc này, ta phát hiện ra một chuyện—
Chỗ của Ninh Trắc phi cực kỳ náo nhiệt.
Không ngừng có người vào ra.
Những lúc không có ai lui tới, nàng ta lại chủ động đi thăm các phi tần khác.
Mà nha hoàn Tiểu Tước bên cạnh nàng ta, thỉnh thoảng lại vội vã ra ngoài vào buổi tối.
Ta sai A Xuân bí mật bám theo, cuối cùng phát hiện—
Người mà Tiểu Tước lén gặp gỡ chính là một tiểu thái giám.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Sẽ là chuyện gì đây?
Với tính cách của Ninh Như Ngọc, nàng ta ắt hẳn biết rõ chuyện này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tiểu Tước không thể đơn thuần chỉ là tư tình với thái giám kia.
Vậy chỉ còn một khả năng—
Bọn họ đang mưu đồ chuyện gì đó.
Có khi nào liên quan đến chuyện của phụ thân ta không?
Ta ghi chép lại tất cả những quan sát của mình, đồng thời viết ra những suy đoán, cẩn thận cất kỹ bức thư.
…
Từ cung của Hoàng hậu trở về, ta không lập tức quay về điện Phúc Nguyệt.
Mà đi đến hòn giả sơn trong hoa viên, lặng lẽ chờ đợi.
Không lâu sau, Trương thị vệ xuất hiện.
Hắn đưa cho ta hai bức thư.
“Tạ tiểu Tướng quân nói rằng, bên ngoài đã tìm ra nội gián, hiện giờ chỉ còn đợi hành động tiếp theo. Bảo cô nương không cần lo lắng.”
“Lá thư lần trước cô nương gửi, ngài ấy đã nhận được. Ngài ấy nói rằng, rất nhiều chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài, e rằng có kẻ đã bắt đầu ra tay.”
“Ngài ấy dặn cô nương, từ giờ đừng làm gì cả. Bất kể sắp tới có chuyện gì xảy ra cũng phải nhẫn nhịn, nhất định phải bảo toàn bản thân.”
Trương thị vệ nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ thương xót.
Tạ tiểu Tướng quân— chính là đại ca ta.
Trương thị vệ và huynh ấy từ nhỏ đã cùng nhau tập võ, tình như huynh đệ.
Trước khi rời đi, đại ca ta đã giao phó hắn ở trong cung chăm sóc ta.
Bước ra khỏi hòn giả sơn, ta bỗng nhìn thấy một bóng người vội vã rời đi.
Là Tiểu Tước.
Trở về điện Phúc Nguyệt.
Ta mở lá thư còn lại— là thư của Trình Tiêu.
Hắn viết rằng:
Bọn họ đã bí mật xâm nhập vào địch quốc, bắt giữ một thủ lĩnh quân địch.
Dùng gia quyến của hắn ta để uy hiếp, cuối cùng ép hắn khai ra toàn bộ chuyện cấu kết với nội gián.
Nhưng điều khiến ta không thể nào tin được—
Nội gián đó lại là hắn—
Sở phó tướng.
Sở phó tướng đã đi theo phụ thân nhiều năm, rất được ông tín nhiệm.
Trên chiến trường năm ấy, phụ thân còn vì cứu hắn mà mất đi một cánh tay.
Nhưng vì sao hắn lại phản bội?
Ta biết, Sở phó tướng chính là cữu cữu ruột của Ninh Trắc phi.
Nhưng điều ta không biết là—
Việc hại c.h.ế.t phụ thân chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của bọn chúng.
Mục tiêu thực sự của chúng không dừng lại ở đây.
Bọn chúng đang âm thầm chuẩn bị cho một âm mưu kinh hoàng ngay tại kinh thành.
Từ khi thân thể ta hồi phục, tiểu trù phòng cũng bị dỡ bỏ.
Mỗi ngày, thức ăn từ ngự thiện phòng đưa đến vẫn như cũ—
Một chiếc màn thầu khô cứng, ba đĩa rau nhạt nhẽo, tất cả đều đã nguội lạnh.
A Xuân tức giận đặt mâm cơm lên bàn, nghiến răng nói:
“Thứ này mà cũng gọi là thức ăn sao? Hoàng thượng có biết đám cẩu nô tài này đối xử với tiểu thư như thế nào không? Nếu để Tạ Tướng quân biết được, rằng tiểu thư ở trong cung lại phải chịu cảnh này…”