Tuyết Lạc Biên Quan

Chương 5



A Xuân vẫn quen miệng gọi ta là “tiểu thư”, dù nay ta đã là một phi tần trong cung.

Ta lập tức dùng ánh mắt ngăn nàng lại, chặn đứng câu nói phía sau.

Tường có tai.

Trong điện Phúc Nguyệt này, không chỉ có ta.

Ninh Trắc phi cũng ở đây.

Mà ta— chỉ là một Chiêu nghi thấp bé.

Ninh Như Ngọc là đích nữ của Hộ bộ Thượng thư, từ nhỏ đã quen biết ta, cả hai tiến cung cùng một năm.

Bên ngoài, nàng ta vốn ngang ngược càn rỡ, lúc nào cũng muốn đè đầu ta.

Vào cung rồi vẫn không chịu thua kém, nhất quyết phải hơn ta một bậc.

Ngay từ ngày đầu tiên tiến cung, nàng ta đã được Hoàng thượng sủng hạnh.

Tên cẩu Hoàng đế ấy cứ ba ngày hai lượt lại chạy đến chỗ nàng ta, khiến cả hậu cung đều phải trầm trồ—

Ninh Như Ngọc là sủng phi duy nhất trong lòng bệ hạ.

Mà hoàng cung này, chính là nơi “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng”, chà đạp người khác không chút nương tay.

Thế nên, tất cả mọi người đều biết—

Ninh Trắc phi được thánh sủng.

Tạ Chiêu nghi bị ghẻ lạnh.

A Xuân phải dùng hết sức mới xé được chiếc màn thầu cứng như đá kia ra.

Ta nhặt một miếng lên, cắn mạnh một cái, không chút do dự.

Dù có khó ăn thế nào, ta cũng phải ăn.

Ta nhất định phải sống.

Còn có chuyện quan trọng hơn đang chờ ta thực hiện.

Chỉ là… ta còn chưa kịp nghĩ ra bước tiếp theo phải làm gì.

Thì đột nhiên—

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Trương thị vệ xảy ra chuyện.

Ngày hôm đó, Trương thị vệ đang tuần tra thì nhìn thấy kiệu của Ninh Trắc phi bị lật nghiêng trên con đường trong cung.

Hắn còn chưa kịp bước tới gần, mụ ma ma bên cạnh Ninh Như Ngọc đã chỉ tay hét lớn:

“To gan! Tên cẩu nô tài dám mạo phạm Trắc phi nương nương! Mau bắt hắn lại!”

Lập tức, một đám thái giám xông lên, vây chặt lấy Trương thị vệ.

Hắn lớn tiếng kêu oan.

Nhưng Ninh Như Ngọc không chút do dự, lạnh lùng ra lệnh:

“Lôi hắn ra sau góc cây, đánh c.h.ế.t cho ta!”

Gậy gộc giáng xuống như mưa.

Trương thị vệ cứ thế mà mất mạng.

Ta chợt nhớ đến lần trước, khi ta và Trương thị vệ gặp nhau sau hòn giả sơn.

Trong lòng lập tức hiểu rõ.

Ninh Như Ngọc cố tình hãm hại hắn.

Hại người xong, nàng ta còn chưa chịu buông tha, lập tức đến chỗ ta gây sự.

“Chậc chậc, ngươi ăn thứ này thật sao?”

“Ngay cả chó cũng không thèm ăn. Ngươi đúng là có thể nuốt trôi được.”

Quả nhiên, âm hồn bất tán.

Ta cúi đầu, bình thản đáp lời:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Dù có ăn bao nhiêu sơn hào hải vị, cuối cùng chẳng phải cũng biến thành một đống phân thôi sao?”

“Mà phân lại là thứ hôi thối nhất ấy chứ.”

Đại ca từng nói—

Miệng lưỡi ta độc không khác gì rắn hổ mang.

Ninh Như Ngọc không ngờ rằng ta, một kẻ từng nhu mì dịu dàng, sau mấy năm ở biên quan lại có thể nói ra những lời thô tục như vậy.

Nàng ta còn chưa kịp mở miệng, thì Tiểu Tước phía sau đã lao lên quát lớn:

“To gan! Gặp Trắc phi còn không quỳ xuống!”

Bốp!

Tiểu Tước giơ tay tát mạnh về phía A Xuân.

A Xuân căm phẫn cúi đầu, cắn chặt môi, không nói một lời.

Ta chẳng buồn nhìn, nhặt chiếc màn thầu cứng như đá trên bàn, ném thẳng ra ngoài.

“Bộp!”

Chiếc màn thầu đập mạnh vào trán Tiểu Tước, để lại một vệt rách nhỏ rỉ máu.

“Ngươi… Ngươi…”

Ninh Như Ngọc tức đến nghẹn lời, trừng mắt nhìn ta, gằn từng chữ:

“Ngươi cứ chờ đó!”

Ta phủi tay, thong thả đáp:

“Được, ta chờ.”

“Đừng tưởng rằng những chuyện dơ bẩn của ngươi, không ai nhìn thấy.”

Sắc mặt nàng ta lập tức trắng bệch.

Mang theo Tiểu Tước, chật vật rời đi.

A Xuân lo lắng nhìn ta:

“Tiểu thư, người không nên chọc vào Ninh Trắc phi. Nô tỳ thì không sao, nhưng nàng ta nhất định sẽ trả thù người.”

Ta khẽ cười.

Ta không chọc vào nàng ta, nàng ta sẽ buông tha ta sao?

Quả nhiên, Ninh Trắc phi không để ta chờ lâu.

Sự trả thù của nàng ta nhanh chóng ập đến.

Ban đầu, chỉ là mấy trò nhỏ nhặt, những thủ đoạn không tiện lộ ra ngoài.

A Xuân đi lĩnh than, tận mắt thấy Tiểu Tước lén nhét bạc vào tay thái giám quản sự.

Thế nên, thứ chúng ta nhận về chỉ là loại than đen kém chất lượng.

Căn phòng rét buốt, than đốt lên kêu lép bép, nổ lách tách không ngừng, khiến lòng người càng thêm bứt rứt khó chịu.

Mỗi ngày, ngự thiện phòng chỉ đưa đến một bữa cơm.

Bây giờ thì hay rồi—

Cả căn phòng lạnh như băng.

Cơm cũng chẳng có bao nhiêu.

A Xuân đứng bên cạnh lải nhải mãi không thôi.

“Tiểu thư à, người không thể cứ như thế này mãi được.”

“Ngày ngày chẳng tranh chẳng giành, mà cũng không thể quay về quá khứ nữa.”

“Không bằng cứ thuận theo số phận đi, nghĩ cách lấy lòng Hoàng thượng đi thôi.”

“Nhìn cái bộ dạng của Ninh Trắc phi mà xem, cậy sủng mà kiêu căng, hận không thể vênh đến tận trời.”

“Nàng ta ngang ngược thì kệ nàng ta đi, nhưng hà tất gì cứ nhằm vào người?”

“Đến cả bọn cẩu nô tài trong phủ Nội vụ cũng bắt đầu nịnh trên đạp dưới, đưa cho chúng ta toàn loại than kém nhất, mà như thế còn phải tiết kiệm mới dám đốt.”