Tuyết Lạc Biên Quan

Chương 6



A Xuân cứ lải nhải mãi, nhưng ta lại chẳng nghe vào một chữ nào.

Tâm trí ta từ lâu đã bay đến tận biên cương.

Lúc này, chắc biên cương đã bắt đầu có tuyết rồi nhỉ?

Tuyết trắng phủ kín bầu trời, không quá hai canh giờ, mặt đất đã dày lên một lớp nặng trĩu.

Mỗi khi mùa tuyết đến, ta thường chạy theo sau lưng Trình Tiêu ca ca.

Cùng nhau đùa nghịch trong tuyết, nặn thành từng nắm tuyết tròn.

Ta thích ném tuyết vào người hắn.

Mà Trình Tiêu ca ca thì chưa bao giờ nỡ ném vào mặt ta.

Hắn chỉ làm bộ làm tịch, dọa dẫm:

“Xem ta ném đến mức khiến muội xấu đi đây này!”

Thế nhưng mỗi lần ném tuyết, hắn đều cố tình để nó rơi lệch, khi thì phía trước ta, khi thì phía sau lưng một chút.

Cuối cùng, hắn luôn dùng bàn tay to lớn, ấm áp của mình nắm lấy tay ta, sưởi ấm cho ta.

Sau đó khẽ cúi người, để ta leo lên lưng hắn.

Mỗi lần như vậy, Tam ca đều cười, lắc đầu bảo:

“Muội ấy càng ngày càng nghịch ngợm, huynh cứ chiều hư muội ấy đi.”

Trình Tiêu ca ca chỉ cười hiền lành, không nói gì.

Nụ cười còn chưa kịp tan—

Một bóng người bất chợt xuất hiện trong sân.

Đúng là nghĩ gì liền đến nấy.

Đó là một bóng dáng quen thuộc.

Ta tưởng mình nhìn nhầm.

Còn chưa kịp hoàn hồn, người đó đã bước vào trong.

Dáng người cao lớn, khí độ tuấn lãng.

Ta lao nhanh tới, ôm chặt lấy người ấy:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Tam ca! Sao huynh lại tới đây?”

Đã lâu lắm rồi ta không được gặp Tam ca.

Nước mắt nước mũi lem nhem, tất cả đều dính vào trước n.g.ự.c huynh ấy.

Bàn tay rộng lớn của Tam ca nhẹ nhàng xoa lên mặt ta.

“Vào cung rồi, sao lại sinh ra cái thói hay khóc nhè thế này?”

Trước đây, ta chưa từng rơi nước mắt.

Ngay cả lần ở biên quan, trên chiến trường, bị địch c.h.é.m trúng cánh tay, ta vẫn cắn răng chịu đựng, một giọt lệ cũng không rơi xuống.

Tam ca không biết—

Ta ở trong cung cô đơn biết bao, tủi nhục biết bao.

Ta nhớ bọn họ.

Nhớ vị phụ thân đã mất.

Nhớ ba vị huynh trưởng của ta.

Nhớ các tướng sĩ nơi biên cương.

Nhớ Trình Tiêu ca ca.

Tam ca ghé sát tai ta, hạ giọng nói:

“Lần này ta hồi kinh, là để bí mật điều tra số bạc triều đình cấp cho biên cương đã chảy về đâu. Không thể ở lại đây lâu.”

“Trình Tiêu nhờ ta chuyển thứ này cho muội.”

Huynh ấy lấy từ trong tay áo ra một phong thư, đưa cho ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Sau đó, ánh mắt Tam ca chợt nghiêm lại:

“Quân nhi, mọi chuyện không đơn giản như muội nghĩ. Muội đừng can dự vào, chỉ cần bảo vệ bản thân là đủ.”

Trước khi đi, Tam ca lại dặn dò lần nữa:

“Người từng trải qua những sóng gió trên chiến trường đều rất kiên cường. Muội hãy nhẫn nhịn thêm một chút, rồi tất cả sẽ tốt lên thôi. Tam ca tin muội.”

Ta cắn chặt môi, cố gắng nén xuống những giọt nước mắt đang trào lên lần nữa, mạnh mẽ gật đầu.

Thì ra, mọi chuyện ta trải qua trong cung, Tam ca và các huynh ấy đều biết cả.

Tiễn Tam ca rời đi, ta lập tức sai A Xuân ra ngoài canh gác.

Tim đập thình thịch, ngón tay khẽ run, ta cẩn thận mở bức thư của Trình Tiêu.

Hắn không nhắc một chữ nào về chuyện ta tiến cung.

Hắn chỉ nói—

Biên cương đã bắt đầu có tuyết, trời lạnh thấu xương.

Nhưng hắn không lạnh, bởi trong lòng vẫn giữ chặt chiếc túi sưởi nhỏ ta tặng năm nào.

Chỉ là…

Hắn rất nhớ ta.

Nhớ đến nỗi không tài nào ngủ được.

Một cái bóng đột ngột bao trùm lên ta, chắn đi ánh sáng trước mặt.

“Đừng làm phiền ta.”

Ta cứ tưởng là A Xuân nghịch ngợm, liền vội vàng đưa tay đẩy ra sau lưng:

“Tránh ra, đừng cản ta đọc thư.”

“Sao? Trẫm cản trở nàng à?”

Lòng ta chợt lạnh băng.

Vội vàng giấu bức thư vào ngực, quỳ ngay xuống đất.

Triệu Diên Tranh khoác long bào, không biết từ khi nào đã bước vào trong điện.

Sau lưng hắn, Ninh Như Ngọc cũng theo sát.

Ta quay đầu nhìn ra cửa—

A Xuân đang quỳ rạp dưới đất, cả người run lẩy bẩy.

Ta trừng mắt nhìn nàng một cái.

Hừ, nha đầu ngốc này, không biết mở miệng báo trước hay sao?

Nhưng rồi, ta cũng hiểu—A Xuân làm sao có thể ngăn cản được Hoàng thượng chứ?

Hoàng thượng ngồi xuống chiếc ghế mà Tam ca vừa ngồi, từ trên cao nhìn xuống ta:

“Xem ra nàng sống cũng không tệ nhỉ? Đang xem gì đó?”

Hắn thò tay vào n.g.ự.c ta, rút ra bức thư vừa rồi.

Không thèm nhìn lấy một cái, trực tiếp ném vào lò than.

Hơi thở của ta như bị bóp nghẹn.

Móng tay siết chặt vào lòng bàn tay, gần như sắp bật máu.

“Nàng đã vào cung rồi, mà lòng vẫn còn vọng tưởng đến người khác sao?”

Ánh mắt của Triệu Diên Tranh đầy lửa giận, thái dương nổi gân xanh.

Hắn bóp chặt lấy cằm ta, ép ta ngẩng đầu lên đối diện với hắn.

Ánh mắt giao nhau, ta nhìn thấy trong đồng tử hắn là một gương mặt quật cường.

Chỉ là, trong ánh mắt ấy, ngọn lửa kia dường như đang dần dần tắt đi.

Ngón tay siết trên cằm ta càng lúc càng chặt.

“Nàng biết tội chưa?”