Tuyết Lạc Biên Quan

Chương 7



Có lẽ sắc mặt ta lúc đó tái nhợt đến đáng thương, khiến hắn cuối cùng buông tay.

Ta khẽ ho vài tiếng, giọng vẫn kiên định:

“Thần thiếp không biết.”

Lẽ nào…

Hắn ghen khi thấy ta cầm thư của người khác?

Nhưng ngày thường hắn nào có hứng thú với ta đâu?

Một bên, Ninh Như Ngọc nhìn thấy sắc mặt hắn có chút khác thường, lập tức xen vào đầy mưu mô:

“Hoàng thượng bớt giận. Không bằng để Tạ Chiêu nghi đến Hoán Y Cục tự kiểm điểm đi?”

“Muội muội chịu chút khổ sở, tự nhiên sẽ hiểu được khổ tâm của Hoàng thượng.”

Tên cẩu Hoàng đế hít sâu một hơi, nghiến răng nói:

“Vậy thì quá tốt.”

Xé thư của ta, ta còn chưa kịp tức giận.

Hắn lại nổi trận lôi đình trước rồi.

Ta cúi đầu, giọng bình thản:

“Thần thiếp tuân chỉ.”

“Còn nữa—”

Triệu Diên Tranh vừa bước đến cửa, lại ngoảnh đầu nhìn ta:

“Để nha hoàn này ở lại đây.”

“Một mình nàng ta đến Hoán Y Cục, không ai được đi theo.”

Sáng sớm hôm sau, ta còn chưa ra khỏi cửa.

“Rầm!”

Cửa lớn bị đẩy mạnh, phát ra một tiếng động nặng nề.

Ta ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào kẻ đang đắc ý, hả hê xông vào.

“Ninh Trắc phi, sáng sớm tới nơi này của ta, chẳng hay có chuyện gì?”

Ta ung dung đứng dậy, không hề tỏ ra hoảng loạn.

Ninh Như Ngọc đầy vẻ khinh bỉ, cười nhạo mà nhìn ta:

“Đúng là tiện nhân, thảm đến thế này mà vẫn không quên quyến rũ Hoàng thượng.”

Ta nhếch môi, ánh mắt đầy ý cười:

“Không phải chính ngươi đi báo tin cho Hoàng thượng sao? Sao giờ lại quay sang trách ta?”

Ta biết.

Nàng ta nhìn thấy Tam ca đến đây, cố tình đi gọi Triệu Diên Tranh đến.

Quả nhiên, Ninh Như Ngọc tức đến mức không thèm giữ hình tượng nữa, giơ tay chỉ thẳng vào mặt ta, giọng đầy căm phẫn:

“Ngươi… ngươi… đúng là hồ ly tinh mà!”

Ta cười lạnh, ánh mắt sắc bén:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Ninh Trắc phi, xin tự trọng.”

Nói rồi, ta túm lấy cổ tay nàng ta, mạnh mẽ đẩy ngược về sau.

Nàng ta không kịp đề phòng, ngã phịch xuống đất, đến cả trâm cài đầu cũng rơi xuống.

Ta hiểu rõ sức mình.

Mẫu thân ta mất sớm, từ nhỏ ta đã chạy theo ba vị ca ca, cùng nhau lớn lên trong quân doanh.

Phụ thân từng muốn ta học cầm kỳ thi họa, nhưng ta lại thích múa đao hơn.

Sau này, khi lớn hơn một chút, không chịu nổi cảnh ở nhà cô quạnh, ta liền theo phụ thân đến biên cương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ngày thường, cùng tướng sĩ thao luyện,

Ta còn từng lén theo Đại ca ra chiến trường mấy lần.

Trong quân doanh, ta giả làm nam nhân, bôi mặt đỏ lòm như Quan Công.

Võ nghệ của ta chính là nhờ từng lần quyết đấu trong Thiết Huyết doanh, từng trận chiến sinh tử trên chiến trường mà rèn luyện thành.

Đại ca nói—

“Muội không thua gì đám nam nhân trên chiến trường cả.”

Phụ thân nhìn ta lớn lên giữa đám nam nhân, hăng say trong quân doanh, sợ rằng ta càng ngày càng hoang dã, sau này không ai dám cưới,

Bèn dâng tấu xin Hoàng thượng cho phép hồi kinh, thuận tiện đưa ta theo, muốn tìm cho ta một mối hôn sự tốt.

Nhưng ai mà ngờ—

Sau khi ông vào cung một chuyến.

Ta lại mơ mơ hồ hồ tham gia tuyển tú, rồi cứ thế trở thành Chiêu nghi của Hoàng thượng.

Sau đó, ông lại trở về biên cương.

Phụ thân không biết—

Trái tim ta, đã sớm gửi lại nơi ấy.

Nơi đó có gia đình của ta.

Càng có người mà ta yêu thương suốt đời.

Ta bị đưa vào Hoán Y Cục.

Ma ma quản sự nhìn ta bằng ánh mắt cay độc, giọng điệu lạnh lùng:

“Chỗ này không phải điện Phúc Nguyệt của ngươi, chẳng có ai hầu hạ đâu.”

“Nếu làm việc chậm chạp, cẩn thận mà chuốc khổ vào thân.”

Nói rồi, mụ ta ném một chậu lớn cùng một đống quần áo xuống chân ta.

“Giặt không xong thì đừng mong đi ngủ. Ở đây ai cũng như ai, đừng có bày vẻ mặt của nương nương ra nữa.”

Mỗi ngày ta dốc hết sức lực, nhưng vẫn không thể giặt hết đống y phục chất cao như núi.

Giày ướt sũng.

Ngón tay bị nước lạnh ngâm đến sưng tấy, nứt nẻ, lở loét.

Ngâm trong nước lạnh, đau đến tận xương.

Vất vả lắm mới giặt xong một chậu quần áo.

Lại bị cung nữ Tiểu Thúy bên cạnh ma ma quản sự cố ý đá đổ.

Nàng ta chớp chớp đôi mắt vô tội, giọng ngọt ngào:

“Ta trượt chân đấy, xin lỗi nha Tạ Chiêu nghi… à không, ngươi là nữ nhi của tội thần, chẳng còn là Chiêu nghi nữa rồi.”

Vừa nói, nàng ta vừa giẫm lên bộ y phục ta vừa giặt sạch, dẫm bẩn đến không thể nhìn nổi.

Rõ ràng là cố tình.

Ta lạnh mặt.

Nhấc chân, đá mạnh vào đầu gối nàng ta:

“Trượt chân phải không? Để ta chữa cho ngươi.”

“Bịch!”

Nàng ta ngã sõng soài trên mặt đất, miệng đập xuống đất dính đầy bùn.

Ta có thể thất thế.

Nhưng không đến mức để một cung nữ thấp kém của Hoán Y Cục có thể tùy ý sỉ nhục.

Nhìn thấy ta dám ra tay với người thân cận bên cạnh ma ma quản sự, một đám cung nữ lập tức xông lên, ấn ta xuống đất.

Ta nhấc chân, tung một cú đá mạnh, hất văng kẻ đang đè ở trên cùng.

Khuỷu tay huých thẳng vào người bên cạnh, đánh cho nàng ta lảo đảo ngã xuống.