Tuyết Lạc Biên Quan
Ta đường đường là nữ nhi của danh tướng, lại từng xông pha chiến trường.
Mấy ả cung nữ lao dịch nho nhỏ này, làm sao có thể áp chế ta?
Chỉ đến khi gậy của ma ma quản sự gác ngang trước mặt ta, ta mới dừng tay.
Dưới đất, tiếng kêu la vang dậy một mảng.
Ta không muốn gây chuyện với ma ma quản sự, sợ náo loạn quá mức sẽ dẫn đến phiền phức lớn hơn, nên đành dừng tay.
Nhưng mụ ta lại không chịu buông tha.
“Bốp!”
Một gậy nặng nề giáng xuống lưng ta.
“Thế nào? Giờ còn không chịu phục sao? Để ta dạy dỗ lại ngươi một chút!”
Mụ ta liếc mắt ra hiệu, lập tức có vài cung nữ thô kệch xông lên, ghì chặt hai cánh tay ta, ép ta quỳ xuống đất.
Cây gậy liên tục quất xuống lưng ta.
“Tiểu tiện nhân, dám làm càn ở đây? Xem ta có đánh gãy chân ngươi không!”
Ánh mắt mụ ta đầy hung ác.
Mà điều khiến ta càng cảm thấy lạnh người hơn—
Là khi khóe miệng mụ ta nhếch lên, thoáng qua một nụ cười mờ nhạt.
Mụ ta… đang tận hưởng khoảnh khắc này?
Ta ngây người trong chốc lát.
Đánh đủ rồi, mụ ta túm tóc ta, lôi thẳng vào trong phòng, thô bạo đẩy ngã xuống đất.
Ngoài cửa, giọng nói khàn khàn đầy uy h.i.ế.p vang lên:
“Kẻ nào còn dám gây chuyện, cứ nhìn ả tiện nhân này mà làm gương.”
“Đậu Miêu, hai ngày này trông kỹ vào, đừng để nó chết. Giữ lại một hơi thở là được.”
Đậu Miêu bưng một chén nước nóng bước vào.
Nàng ta nhìn ta, trong mắt đầy vẻ thương xót.
“Nương nương, uống chút nước nóng đi.”
Nàng ta đỡ ta ngồi dậy, đưa chén nước đến bên miệng ta.
Rồi khẽ nói:
“Tiểu Tước bên cạnh Ninh Trắc phi đã đến đây, dặn dò ma ma phải hành hạ người thật thảm.”
Ta lập tức hiểu ra.
Lại là nàng ta!
Bên cạnh Hoán Y Cục là một rừng mai.
Từng đóa mai nở rộ, kiêu hãnh và rực rỡ.
Từ nhỏ, ta đã thích hoa mai.
Trước đây, ta cũng từng lén lút đến đây ngắm hoa.
Nhưng hiện tại—
Khi Triệu Diên Tranh dẫn theo một đám phi tần đến thưởng mai, ta lại đang dầm mình trong băng tuyết, vùi đầu giặt y phục.
Nước giếng lạnh buốt đến thấu xương, quần áo trong tay cũng ướt sũng, nặng trịch.
Đôi tay đỏ bừng, sưng tấy đến không còn cảm giác.
Đầu ngón tay tê dại, da nứt toác, m.á.u chảy đầm đìa, nhuộm đỏ cả chậu nước.
Tóc tai rối bời.
Giày ướt đẫm.
Hai tay lở loét, ghẻ lạnh chảy máu.
Còn đâu dáng vẻ của một nữ tử được nuông chiều?
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Triệu Diên Tranh đứng đó, lặng lẽ nhìn ta rất lâu.
Lâu đến mức ta tưởng hắn đã quên mất chuyện thưởng mai.
Đến khi giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt vang lên bên tai:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nàng đã biết sai chưa?”
Gió lạnh rít gào, mặt đất phủ băng cứng.
Ta quỳ trên nền đất giá lạnh, chân tê dại, đầu gối đau nhức.
Nhưng ta không ngẩng đầu, chỉ bướng bỉnh nhìn chằm chằm xuống đất, kiên định đáp:
“Không biết.”
Triệu Diên Tranh chăm chú nhìn ta hồi lâu.
Cuối cùng, khẽ thở dài.
Đôi giày chỉ vàng thêu hoa văn mây lướt qua trước mặt ta.
Hắn đã rời đi.
Ta cố gắng gượng đứng dậy, cả người lảo đảo.
Lúc này, Ninh Như Ngọc bước tới, nhìn ta với ánh mắt đầy khinh miệt.
“Thế nào? Chỗ này có hợp ý ngươi không?”
Nàng ta hất cằm, phất tay ra lệnh:
“Người đâu—”
“Cung nữ này vô lễ với phi tần, tát miệng!”
Ta ép bản thân không được phản kháng.
Tránh rước lấy tai họa lớn hơn.
Ta sợ rằng sẽ có một đêm, ta ngủ mà không bao giờ tỉnh lại nữa.
Mười mấy cái tát liên tiếp giáng xuống mặt ta.
Máu từ khóe miệng từng giọt, từng giọt nhỏ xuống, nhuộm đỏ lớp tuyết trắng trên mặt đất.
Trở về căn phòng tối tăm lạnh lẽo.
Ta rúc vào tấm chăn rách nát, cả người co lại.
Đậu Miêu cầm theo kim sang dược, nhẹ nhàng bôi lên tay ta, mặt ta.
Ánh mắt nàng ta lấp lánh nước, nghẹn ngào nói:
“Nương nương, người hãy nhẫn nhịn thêm chút nữa, rồi mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.”
“Hoàng thượng chỉ đang giận, qua vài ngày, người nhất định sẽ đón nương nương trở về.”
Nhưng ngay trong đêm đó, ta lại sốt cao.
Đầu óc hỗn loạn, mơ hồ như bị đánh hỏng.
Lúc thì chiến đấu đến m.á.u chảy đầu rơi trên sa trường.
Lúc lại chứng kiến phụ thân ta đầu rơi xuống đất, m.á.u tươi nhuộm đỏ cả pháp trường.
Trong cơn mê man, ta bật khóc.
“Đại ca, muội nhớ huynh…”
“Trình Tiêu ca ca, cứu muội…”
“Phụ thân, về đi, người mau về đi…”
Đậu Miêu cắn môi, lặng lẽ canh chừng ta.
Nàng ta lại bí mật đến tìm Lý công công, lấy thuốc mang về cho ta uống.
Trong đêm, ta lại mơ.
Mơ thấy mình đã trở về biên cương.
Mùa đông nơi ấy lạnh đến thấu xương.
Tuyết rơi dày tựa lông ngỗng, nhẹ nhàng phủ kín mặt đất, chỉ trong chốc lát đã đọng thành một lớp dày.
Ta bước theo dấu chân của Trình Tiêu, từng bước từng bước leo lên thành lầu.
Cầm từng nắm tuyết ném xuống dưới.
Khi trở về, ta đã chơi đến mệt rã rời, không muốn bước đi nữa.
Trình Tiêu cưng chiều xoa mặt ta, cúi xuống, cõng ta lên lưng.
Lưng hắn thật ấm.
Ta dựa vào vai hắn, đi được một đoạn liền ngủ thiếp đi.