Cặp răng độc chứa đầy nọc kia, trong mắt ta chẳng khác gì chìa khóa vàng mở ra cánh cửa trở về nhà.
Ta bước lên, giật lấy bản mệnh kiếm của Lâm Vãn Nhi.
Nàng đã sợ ngây người, mặt trắng như tuyết, hoàn toàn không phản ứng gì, đứng gần còn nghe được tiếng răng va vào nhau cầm cập.
Kiếm rút khỏi vỏ, ta lao lên, chắn trước mặt Tống Cẩn Dư, nhằm thẳng miệng xà yêu, đ.â.m mạnh một nhát.
Trong lòng còn không quên niệm:
“Đêm nay, rốt cuộc ta cũng có thể đến thế giới nhiệm vụ thật sự, đi theo mạch truyện nữ chính thăng cấp rồi!”
14
Xà yêu bị đau, thân rắn hơi nới lỏng, Tống Cẩn Dư như một con ch.ó ướt sũng, bị quăng văng ra xa cả chục trượng.
Bị khiêu khích, xà yêu giận dữ quất mạnh đuôi xuống đất, nền đá dưới chân rạn nứt thành vô số khe dài.
Ta mừng rỡ nhìn nó.
Vừa rồi ta đã đ.â.m nó một kiếm, giờ nhất định nó sẽ thẹn quá hóa giận, quay sang nghiền nát ta thành tro bụi.
Ta âm thầm dâng lên ánh mắt hân hoan chờ mong.
Một bên là Trúc Cơ, một bên là Kim Đan, dù là yêu thú chưa mở linh trí, cũng biết nên nghiền ai trước.
Ai ngờ xà yêu lại do dự nhìn qua nhìn lại giữa ta và Tống Cẩn Dư.
Rồi dứt khoát uốn thân, lao về phía... Tống Cẩn Dư.
Ta ngẩn người mất một giây, sau đó gào lên với hệ thống:
【Nó có ý gì? Khinh thường ta – một tu sĩ Trúc Cơ?】
Hệ thống lật ra thiết lập thế giới, miễn cưỡng giải thích:
【Yêu thú ăn tu sĩ có tu vi cao thì hấp thu linh lực nhanh hơn. Ngươi chỉ là một Trúc Cơ “gà mờ”, bị xem thường cũng là chuyện thường tình.】
Ta nghiến răng.
Dựa vào đâu nó chỉ cắn Tống Cẩn Dư mà không cắn ta?
Ta kém chỗ nào?
Đều là tu sĩ, chẳng lẽ còn phải phân cao thấp sang hèn?
Tống Cẩn Dư lúc này đã đầy thương tích, m.á.u me đầm đìa, khi con xà yêu chuẩn bị nuốt sống hắn, ta xông lên chặn lại, cầm kiếm đ.â.m xuyên thân rắn.
Xà yêu cuối cùng cũng quay đầu lại, để lộ răng độc, lao thẳng tới cổ ta.
Đau đớn lan khắp từ cổ, độc tố nhanh chóng chảy khắp huyết mạch toàn thân.
Máu đặc sánh phun ra từ cổ, sinh mệnh nhanh chóng rút cạn.
Tay chân lạnh buốt, thần trí mơ hồ, hai chân không còn đứng vững, ta ngã nhào vào một vòng tay ấm áp phía sau.
Trong mắt Tống Cẩn Dư cuộn trào sóng dữ, chẳng biết lấy sức từ đâu, gắng gượng dùng đoạn kiếm bản mệnh còn lại, đ.â.m thẳng vào bảy tấc của xà yêu.
Trời đất chấn động, thân thể khổng lồ ngã rầm xuống.
Hệ thống theo dõi dữ liệu:
【Sinh mệnh đang tụt nhanh: 80%... 60%... 40%... 20%...】
Môi ta đã tím tái, mắt dần mờ đi, cảnh vật trước mặt m.ô.n.g lung nhòe nhoẹt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng khi biết mình sắp c.h.ế.t thật, ta lại khó khăn nở một nụ cười, từ đáy lòng thì thào một câu:
“Cố sống… bao nhiêu ngày như vậy… cuối cùng cũng… cuối cùng cũng được c.h.ế.t rồi… Ta sắp… được gặp cha mẹ ta rồi…”
“Họ… đang chờ ta…”
15
Vòng tay ôm lấy ta bỗng siết chặt hơn, tiếng gào khóc xé lòng vang lên bên tai:
“Thanh Ngâm! Năm năm trước khi ngươi rơi vào hôn mê, cha mẹ ngươi đã sớm hao hết thọ nguyên, qua đời rồi!”
“Sao ngươi lại ngốc như vậy? Vì cái gì mà phải dùng tính mạng cứu ta?!”
Tiếng hắn như ong vo ve bên tai, khiến ta khó chịu nhăn mặt:
【Thống tử… ta còn bao lâu… mới thoát khỏi… cái thế giới tu chân c.h.ế.t tiệt này…】
【Sinh mệnh còn 5%, dự kiến thời gian tử vong: 1 phút.】
Ta càng cười rạng rỡ.
Nụ cười ấy khiến Tống Cẩn Dư đau đớn đến điên cuồng, gần như sụp đổ.
“Thanh Ngâm! Đừng ngủ! Ngủ rồi sẽ không tỉnh lại nữa!”
“Linh Chi Tiên Thảo, đúng rồi! Ta có Linh Chi Tiên Thảo, chờ ta! Nó nhất định sẽ cứu được ngươi!”
Ba chữ “Linh Chi Thảo” khiến mi mắt ta đang sụp xuống cũng khẽ động.
Thần dược giải độc ở tu chân giới.
Dù chỉ còn 1% sinh mệnh, chỉ cần ăn nó vào là có thể sống lại, tiếp tục “hưởng” sự tươi đẹp của kiếp người.
Ta gom hết sức lực nắm lấy cổ tay Tống Cẩn Dư, cố gắng lẩm bẩm:
“Linh… Chi Thảo, giữ… lại cho sư muội…”
“Đừng cứu ta… ta… lẽ ra nên c.h.ế.t từ lâu…”
Ta đã ở tu chân giới sáu ngày, lãng phí sáu ngày quý giá của nhiệm vụ.
Mỗi một ngày sống thêm, là một nhát d.a.o cắm vào tim ta.
Trong đầu vang lên âm thanh đếm ngược:
【Tử vong đếm ngược bắt đầu: 59… 58… 30… 29… 10… 9… 8… phát hiện thuốc nhập thể.】
Ta đã chẳng còn sức cựa quậy, ngón tay cũng không thể co lại.
Tống Cẩn Dư không nói không rằng, nhét trọn cây Linh Chi vào miệng ta.
Lạnh buốt, lan nhanh hơn cả độc tố.
Linh hồn ta vừa mới tách khỏi cơ thể đã bị kéo giật lại.
Hệ thống đếm đến “5” thì ngừng, giọng điện tử thay đổi:
【Sinh mệnh phục hồi: 10%... 20%... 30%... 40%... 45%...】
【Chúc mừng ký chủ, ngươi đã thoát khỏi nguy hiểm.】
Một ngụm m.á.u đen nghẹn trong cổ họng rốt cuộc cũng phun ra, nhuộm đỏ ống tay áo Tống Cẩn Dư.
Trong tiếng hét tuyệt vọng của hắn, tim ta như bị bóp nghẹt, cuối cùng cũng ngất lịm.