Tuyệt Lộ Hoa

Chương 11



16

 

Chung quanh mờ mịt, ta như đang đứng trong hành lang bệnh viện.

 

Nhưng mũi lại chẳng ngửi được mùi sát trùng quen thuộc.

 

Phía sau bức tường, tiếng khóc mơ hồ vang lên, nhưng nghe không rõ.

 

Một âm thanh máy móc vang lên bên tai:

 

【Xin chào, hệ thống số hiệu 078 sẽ cùng bạn liên kết. Xin hỏi ký chủ có nguyện ý làm nhiệm vụ ở tiểu thế giới? Hoàn thành sẽ được phục sinh tại thế giới ban đầu.】

 

Ta gật đầu điên cuồng:

 

【Ta nguyện ý! Mau đưa ta đi!】

 

Hệ thống đưa cho ta một quyển sách, ta liếc nhìn tiêu đề bìa – 《Ngày Thường Được Cưng Của Tiểu Thế Thân》.

 

【Sẵn sàng chưa?】

 

【Thống tử, chúng ta sẽ đến đâu?】

 

【Vị trí truyền tống: Tu chân giới, băng quan sau núi Vân Lộng của Thái Hạo Tông.】

 

Một luồng khí lạnh ập tới, ta rùng mình, mở mắt.

 

Độc xà vẫn chưa tan hết, tứ chi lạnh buốt, như thể ta đang thật sự nằm trong băng quan phía sau núi.

 

Bên dưới run rẩy, như đang nằm trên lưng ai đó, lắc lư bước từng bậc thang đá.

 

Ta khẽ động, liền nghe tiếng vui mừng:

 

“Thanh Ngâm, ngươi tỉnh rồi? Linh Chi Tiên Thảo quả nhiên thần hiệu, chỉ nửa canh giờ đã tẩy được bảy tám phần độc.”

 

Hắn đang cõng ta, từng bước quay về Thái Hạo Tông.

 

Linh lực gần cạn, kiếm bản mệnh gãy vụn, linh hạc cũng sớm bỏ chạy mất hút.

 

Không còn cách nào, Tống Cẩn Dư đành dốc chút linh lực cuối cùng, đưa ta tới chân núi rồi gắng sức cõng ta về.

 

Hắn vừa đi vừa lảm nhảm:

 

“Thanh Ngâm, con xà yêu kia lợi hại như thế, ngươi lại dám liều mình chắn trước mặt ta! Ngươi không cần mạng nữa sao?”

 

“Ngươi vẫn luôn hy sinh vì người khác, chẳng khác gì lúc trước khi tế kiếm…”

 

“Mấy ngày qua, là ta sai rồi. Sau này, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi bình an.”

 

Từ khi ta bị truyền nhầm vào thế giới này, ai nấy đều rối loạn nhân cách.

 

Bây giờ đến lượt Tống Cẩn Dư cũng ngáng đường ta về nhà.

 

Hệ thống từng nói rất rõ:

 

【Sau khi Diệp Thanh Ngâm bị Tru Hồn Trận nghiền chết, Tống Cẩn Dư vỗ tay vui mừng, nắm tay Lâm Vãn Nhi thề sẽ đời đời kiếp kiếp bảo vệ nàng ấy. Dù không có được cũng sẵn lòng làm người đứng sau.】

 

Ta gọi loại người như thế là – “chó ngoan”.

 

Con “chó ngoan” ấy giờ đây lại dốc hết lòng tự trách

 

“Thanh Ngâm, ta rất áy náy.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Có ta ở đây, tuyệt đối không để ngươi c.h.ế.t đâu.”

 

Câu cuối cùng chọc trúng tim ta.

 

Giá như lúc trên Quải Ngọc Sơn, ta bắt tay với xà yêu g.i.ế.c hắn trước, sau đó mới c.h.ế.t tử tế trong miệng rắn thì đâu đến nỗi này.

 

Vừa định nhảy khỏi lưng hắn, nhảy luôn xuống vực cho nhanh, thì bỗng nhiên bậc thang rung chuyển, trời đất sụp đổ, mây đen bao phủ trên đỉnh Thái Hạo Tông.

 

Hệ thống hét lớn:

 

【Ký chủ! Là ma khí!】

 

Ta kích động suýt rơi lệ.

 

Sau bao ngày lăn lộn khổ sở, cuối cùng cũng chờ được cơ hội tất sát.

 

Ma tộc cường đại, diệt một Thái Hạo Tông chẳng khác nào bẻ cành cây khô.

 

Nguyên chủ từng vì tế trận mà ngăn được một lần diệt môn.

 

Giờ đây, giữa cảnh hỗn loạn, ta – một Trúc Cơ nhỏ bé – c.h.ế.t đi chắc chắn không ai nghi ngờ.

 

17

 

Tiếng chuông chiều ngân dài vang vọng giữa núi non trùng điệp.

 

Tống Cẩn Dư đưa ta tới một căn nhà tranh dưới chân núi, còn không yên tâm mà niệm thêm mấy đạo chú, dặn dò:

 

“Thanh Ngâm, bên ngoài nguy hiểm lắm, ngươi ngàn vạn lần đừng ra ngoài.”

 

Ta ngoan ngoãn gật đầu.

 

Đợi hắn vừa rời đi, ta liền len lén chuồn vào trong Thái Hạo Tông.

 

Từ xưa chính tà bất lưỡng lập, ma tộc và tu sĩ cách năm ba bữa lại đại chiến một trận.

 

Mà con xà yêu bị ta và Tống Cẩn Dư g.i.ế.c trên Quải Ngọc Sơn, chính là yêu vật dưới trướng của Hữu Sứ Ma Tôn.

 

Nó yêu thích linh khí của Linh Chi Tiên Thảo, thường xuyên lén rời khỏi ma giới, ẩn thân trên đỉnh núi Quải Ngọc.

 

Hiện giờ, thân xà lạnh buốt đã biến thành t.h.i t.h.ể lạnh cứng, lại còn bị g.i.ế.c bởi đám tu sĩ mà nó luôn khinh thường.

 

Thêm vào đó, mười năm trước, chính nguyên chủ thi triển trận pháp hồi linh, đẩy lùi đại quân ma tộc.

 

Nỗi nhục ấy, ma giới sao có thể nuốt trôi?

 

Khi ta trèo lên đỉnh Thái Hạo Tông, nơi này đã bị ma khí dày đặc bao phủ.

 

Vô số tu sĩ thân mang thương tích, đang giơ kiếm liều mạng kháng cự ma vật.

 

Trận pháp hộ sơn đã sớm bị phá vỡ, trong mớ linh lực hỗn loạn ấy, ta trông thấy mấy gương mặt quen thuộc, toàn thân nhuộm máu, cố gắng chống đỡ từng hơi thở.

 

Còn tiểu thế thân Lâm Vãn Nhi được cả tông môn cưng chiều ngày nào, giờ đây m.á.u me đầm đìa, bị ma khí thôn phệ linh căn và kim đan.

 

Những người từng sủng ái nàng, lúc này chẳng ai chắn trước mặt nàng.

 

Đúng lúc một luồng ma khí xộc tới trước mặt Lâm Vãn Nhi, ta lập tức phi thân kéo nàng né sang một bên, kịp thời thoát hiểm.

 

Sau cơn nguy kịch, Lâm Vãn Nhi kinh ngạc nhìn ta, dường như không tin nổi, trong lúc hiểm nghèo thế này, lại chính là ta – vị sư tỷ “bất tài” mà nàng luôn xem thường – ra tay cứu giúp.

 

Nàng như muốn nói gì đó, khó khăn lắm mới thốt ra một câu nhỏ nhẹ:

 

“Diệp sư tỷ…”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com