Ta cân thử túi linh thạch đầy ắp ấy, trên đường xuống núi, bắt gặp một gương mặt quen đang dắt theo linh hạc.
Người đó chính là tiểu sư đệ từng hô to đòi xử tử ta ở Tru Hồn Trận.
Ta lập tức bước tới, xoa đầu linh hạc:
“Vị sư đệ này, linh hạc ta mượn dùng một ngày, túi linh thạch này là phí thuê, linh hạc tối về sẽ tự tìm ngươi.”
Nói rồi, ta nhét túi linh thạch vào lòng hắn.
Ta không rõ sức mua của linh thạch trong tu chân giới, nhưng tính sơ, túi này chắc là tu bổng một tháng của nguyên chủ, thuê một con linh hạc một ngày hẳn là cũng tạm đủ.
Nóng ruột đầu thai, ta nhanh chóng leo lên linh hạc, để nó đưa ta bay vút lên tầng trời cao.
Tiểu sư đệ bị ta bỏ lại phía sau lúc này mới phản ứng kịp, ôm túi linh thạch nặng trịch, mắt rưng rưng hét lớn:
“Sư tỷ! Sao người biết ta đang cần linh thạch, suýt nữa phải bán cả linh thú đi đổi tiền?!”
“Nhiêu đây linh thạch đủ mua mười con linh hạc rồi, không cần nhiều đến thế!”
“Trước kia là ta lòng dạ hẹp hòi, đã làm nhiều chuyện có lỗi với người…”
“Sư tỷ! Người đừng quên tên ta! Ta tên là…”
Nhưng khoảng cách quá xa, ta không nghe rõ hắn hét gì.
Có lẽ hắn thấy ta đưa ít, đang càm ràm chê trách cũng nên.
Ta nhéo một cọng lông hạc, thúc bay nhanh hơn, như mũi tên rời dây cung lao thẳng lên trời, chỉ mất nửa canh giờ đã đến được Quải Ngọc Sơn.
Cả vùng núi ngập tràn yêu thú hung ác.
Thấy ta – một tu sĩ Trúc Cơ lẻ loi đến đây – chẳng khác gì thịt sống dâng tận miệng, từng con đều chảy nước dãi tanh tưởi nhỏ tong tong.
Nếu là trước kia, gặp đám lang yêu thế này chắc ta đã thét lên sợ hãi.
Nhưng ta chỉ muốn về nhà.
Ta nhớ cha mẹ ta.
Thứ có thể cho người ta dũng khí không chỉ là tình yêu, mà còn là tình thân.
Lũ yêu nhìn ta như miếng thịt thơm.
Mà ta nhìn bọn chúng, lại như thấy con đường rộng mở về nhà.
Ta đứng trên đỉnh núi, không kiếm, không pháp khí, ánh mắt sáng rực, lớn tiếng:
“Nhiệm vụ gấp, thời gian ít, ta đang vội đầu thai, ai muốn lên xơi ta trước?”
13
Cả đám lang yêu nhìn nhau không nói.
Những yêu thú ban nãy còn nhe nanh giương vuốt giờ đồng loạt cảnh giác nhìn ta, từng con rút lui từng bước.
Bọn chúng đã mở linh trí, có trí khôn giống con người.
Thấy không ai xông tới, ta gãi đầu, lại hét:
“Ta thật sự đang vội đầu thai, chọn ngày không bằng hôm nay, các ngươi lên cả đi, cắn ta một phát cho xong!”
Giọng ta hào sảng, bi tráng.
Cả đám lang yêu sắc mặt đại biến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một con đầu đen run rẩy dùng tiếng người nói lắp bắp:
“Chắc chắn… đây là chiêu mới của đám tu sĩ thối tha!”
“Sao có thể? Ta thấy nàng chỉ là Trúc Cơ tu sĩ…”
“Ngươi biết gì!” – một con lang yêu ba sắc lông quát, tát văng kẻ vừa nói – “Tu sĩ đều gian trá như nhau! Ngươi nhìn xem, ngay cả bản mệnh kiếm nàng cũng không mang, chắc chắn đang giăng bẫy. Đợi chúng ta lao lên là móc ra thần kiếm gì đó, c.h.é.m sạch cả ổ ta!”
Đôi mắt đen ánh lục của lũ lang yêu lập tức phủ đầy sợ hãi.
Ngay sau đó, bọn chúng đồng loạt cụp đuôi, tán loạn bỏ chạy.
Trên đỉnh núi trống rỗng, chỉ còn mình ta với gió Tây Bắc thổi vù vù.
Thê lương lạnh lẽo.
Ta thử hỏi hệ thống:
【Thống tử, giờ ta phải làm sao?】
Hệ thống lật tung số cốt truyện ít ỏi tìm được:
【Chậc… ngươi nên đi chọc giận con yêu thú mạnh hơn ấy. Đám lang yêu này mới mở linh trí, bản năng vẫn sợ tu sĩ. Đằng trước có gốc Linh Chi Tiên Thảo, một con xà yêu cấp tám canh giữ.】
【Đối phó một Trúc Cơ như ngươi, dễ như bóp c.h.ế.t con kiến.】
Ta gật đầu mãn nguyện, lập tức chạy về phía ngọn núi bên cạnh.
Chỉ còn cách đỉnh núi trăm trượng, đất rung núi chuyển, chim chóc bay tán loạn, như có thứ gì rất đáng sợ xuất hiện.
Cả đám lang yêu cũng như kiến vỡ tổ chạy trốn về rừng sâu.
Ta mừng rỡ, dấn bước tiến lên con đường chông gai trở về quê hương.
Khi gần tới vách đá nơi mọc Linh Chi Tiên Thảo, một đạo linh lực lướt qua sợi tóc mai của ta.
Ta hơi nhíu mày, đáng tiếc đạo linh lực ấy không xuyên tim ta luôn.
Rồi ta thấy một bóng người quen quen đang giao chiến cùng xà yêu.
Con xà yêu to bằng eo trẻ con, phun lưỡi đỏ lòm, đồng tử thẳng tắp phát ra ánh sáng âm u lạnh lẽo, giễu cợt bẻ gãy bản mệnh kiếm của tu sĩ nọ, ném thẳng vào vách đá.
Hệ thống sợ ta nhận không ra, nhắc nhẹ:
【Đó là đại sư huynh ngươi – Tống Cẩn Dư. Hắn đến hái thuốc cho tiểu thế thân.】
Nếu hệ thống không nói, thật ta chẳng biết hắn là ai.
Tu sĩ ở tu chân giới ai cũng một bộ đồ tang trắng, tóc buộc cao, mặt lạnh như tiền.
Với ta mà nói, ai trông cũng giống nhau.
Tống Cẩn Dư dù đã là Kim Đan tu sĩ, nhưng rõ ràng không địch lại con xà yêu cấp tám kia.
Con rắn to lớn đã quấn chặt hắn, miệng rộng nhe ra cặp nanh sắc nhọn, chuẩn bị cắn thẳng đầu hắn.
Một bên, Lâm Vãn Nhi chẳng còn dáng vẻ "tiểu bạch hoa", sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, chân mềm nhũn không đứng nổi, chỉ biết kêu gào.
Ta hơi nghi hoặc:
【Thống tử, theo lý, ta là người hiện đại, thấy rắn khổng lồ đáng sợ thế này đáng lẽ phải sợ c.h.ế.t khiếp mới phải. Sao lại chẳng thấy chút sợ hãi nào?】
【Chắc ngươi bị nguyên chủ ảnh hưởng. Nguyên chủ là kiếm tu tiếng tăm của Thái Hạo Tông, c.h.é.m yêu diệt ma như ăn cơm.】
Ta gật đầu đã hiểu.