Tuyệt Lộ Hoa

Chương 12



Ta vỗ nhẹ vai nàng, xem như an ủi, rồi cướp lấy thanh bảo kiếm trong tay nàng, rạch một nhát lên cổ tay mình.

 

Linh lực mà Thẩm Uyên để lại trong cơ thể ta nhanh chóng cản trở m.á.u tuôn ra, dù bảo kiếm trong tay Lâm Vãn Nhi là thần binh danh chấn tu chân giới – Phá Tiêu Kiếm – cũng chỉ khiến m.á.u nhỏ ra lấm tấm.

 

Không bằng răng nanh của xà yêu chút nào.

 

Nhưng… thế là đủ rồi.

 

Hệ thống ân cần hiển thị pháp quyết mở Hồi Linh Trận.

 

Lấy huyết tế trận, ánh sáng trận pháp bừng lên rực rỡ, tất cả tu sĩ bị thương nặng đều cảm nhận linh lực trong cơ thể tăng vọt, nhưng trên mặt lại không phải vui mừng mà là hoảng hốt.

 

Tất cả ngẩng đầu, sững sờ nhìn về phía ta – người đang đứng giữa mắt trận, giữa tầng tầng sương mù linh khí.

 

Hồi Linh Trận, có thể giúp toàn bộ tu sĩ trong trận tạm thời tăng mạnh tu vi.

 

Nhưng cái giá…

 

Là phải dùng một sinh hồn làm tế vật.

 

Gió trận gào thét thổi tung mái tóc rối bời của ta, vạt áo tung bay, ta vẫn bình thản, không chút sợ hãi.

 

Một màn năm xưa – khi nguyên chủ tế trận – lại hiện về.

 

Thẩm Uyên là người đầu tiên phản ứng lại, toàn thân run rẩy, vẻ kinh hoảng hiện rõ, suýt nữa ngã quỵ.

 

Hắn điên cuồng gào lên với ta đang ở trung tâm trận pháp:

 

“Thanh Ngâm! Ngươi đang làm gì đó? Mau quay lại!”

 

Ta làm như không nghe thấy.

 

Hồi Linh Trận dưới chân ta nhanh chóng mở rộng, ma khí dày đặc trên trời bị linh lực thanh tẩy, các vết thương trên người tu sĩ hồi phục nhanh đến mức có thể thấy rõ bằng mắt thường.

 

Chỉ riêng vết m.á.u trên cổ tay ta, vẫn không hề thuyên giảm.

 

Hy sinh một người, đổi lấy an nguy của cả tông môn – là một cuộc mua bán quá lời.

 

Cho nên, một kiếm tu từng nguyện lấy thân tế trận như Diệp Thanh Ngâm, sao có thể trở thành “cơm nguội” như lời thiên hạ đồn?

 

Khuôn mặt lạnh nhạt thường ngày của Thẩm Uyên giờ đây đã vỡ vụn thành tuyệt vọng, hắn ôm lấy thanh Huyền Thiết Kiếm vừa được sửa xong, khẩn thiết cầu xin:

 

“Thanh Ngâm! Dừng Hồi Linh Trận lại! Nếu cứ tiếp tục, ngươi sẽ mất mạng!”

 

“Kiếm của ngươi… vi sư đã sửa lại rồi… Chỉ cần ngươi sống… vi sư cái gì cũng đồng ý…”

 

“Đây là thanh Huyền Thiết Kiếm vi sư tặng ngươi ngày đầu nhập môn, ngươi không nhớ sao…”

 

18

 

Hắn nói đúng, ta thật sự không nhớ.

 

Những ký ức về nguyên chủ, ta chắp vá đến giờ cũng chỉ hiểu được phần đại khái.

 

Còn chuyện được tặng kiếm gì đó, là chi tiết quá nhỏ.

 

Ta không biết.

 

Cũng chẳng buồn biết.

 

Ta có cuộc đời của riêng mình, có thế giới mà ta thuộc về.

 

Một thế giới tươi đẹp hoàn toàn đối lập với cái tu chân giới này.

 

Ta bình tĩnh nhìn Thẩm Uyên:

 

“Thẩm tiên tôn, từ hôm nay trở đi, xin ngài hãy xem như chưa từng thu nhận ta làm đồ đệ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Không!“

 

Thẩm Uyên điên cuồng lắc đầu, ngón tay run rẩy nắm lấy bản mệnh kiếm của ta – trên thân kiếm còn lờ mờ vết tích được sửa chữa.

 

“Mười tám năm trước, ngươi đã có tình cảm với ta. Thanh Ngâm, chúng ta bắt đầu lại được không?

 

“Tất cả đều là lỗi của vi sư… ta xin ngươi… mau rời khỏi Hồi Linh Trận đi…”

 

Giọng hắn đã mang theo khẩn cầu.

 

Ta lướt qua đôi mắt thống khổ của hắn, nhìn sang Tống Cẩn Dư đang đứng bên cạnh.

 

Đại sư huynh của nguyên chủ – kẻ được xem là “liếm chó số một” của quyển sách này.

 

Nếu không phải tại Quải Ngọc Sơn ta tranh với hắn quyền được c.h.ế.t trước miệng xà yêu, e là đến giờ ta cũng không nhận ra mặt hắn.

 

Tống Cẩn Dư vốn đã bị thương nặng, giờ gần như chỉ còn giữ được chút hơi tàn.

 

“Thanh Ngâm… nghe lời sư huynh… quay lại đi… ngày tháng sau này… huynh nhất định sẽ bù đắp cho muội…”

 

Ta thay nguyên chủ hỏi ra điều luôn canh cánh trong lòng:

 

“Ta vẫn luôn không hiểu… vì sao sau khi ta tỉnh lại, đại sư huynh lại lạnh nhạt với ta như thế?”

 

Sắc mặt Tống Cẩn Dư cứng lại, xấu hổ cúi đầu.

 

Ta liền hiểu rõ.

 

Ở Thái Hạo Tông, nguyên chủ nhập môn muộn Tống Cẩn Dư đến mười năm.

 

Vậy mà lúc hiến kiếm, nàng đã đạt tới Nguyên Anh.

 

Còn Tống Cẩn Dư – đại sư huynh – thì vẫn chỉ là một Kim Đan nho nhỏ.

 

Khoảng cách ấy làm sao không khiến hắn ghen tỵ?

 

Khi nguyên chủ vì tế trận mà tổn hao tu vi, hắn mới có thể xả được nỗi bất mãn trong lòng, mới có thể thỏa sức chỉ trích nàng vì "ganh ghét" người khác.

 

Nhưng kẻ ghen ghét duy nhất từ đầu tới cuối, luôn là Tống Cẩn Dư.

 

Ta thu ánh mắt lại, nhìn xuống Hồi Linh Trận dưới chân.

 

Vạn vật hồi sinh, linh khí cuồn cuộn dâng lên, nhưng đổi lại… là hồn phách bị nghiền nát, là xương trắng chất thành núi.

 

Một giọng nói quen quen vang lên, dè dặt gọi:

 

“Thanh Ngâm––”

 

Ta cau mày nhìn lại.

 

Lại một nam phụ nào nữa đây?

 

Tu chân giới này đúng thật là tang lễ đồng phục. Một đám mặt giống nhau, tóc buộc cao giống nhau, nam nữ còn khó phân, huống gì tên tuổi.

 

May là ánh mắt ta liếc qua được thanh bảo kiếm trong tay hắn – lạnh lẽo như băng – ta lập tức nhớ ra.

 

Là công tử nhà họ Lăng.

 

Ánh mắt hắn ánh lên vừa kinh diễm vừa hối hận, chống kiếm đứng dậy, nghẹn ngào thốt ra:

 

“Thanh Ngâm… ta hối hận rồi… ta hối hận vì đã từ hôn với nàng…”

 

“Chúng ta vốn có hôn ước phải không? Nàng là người cha ta chọn làm chính thất…”

 

“Chúng ta… có thể bắt đầu lại không?”

 

“Ta cũng có thể g.i.ế.c yêu thú, cũng có thể một kiếm trấn chín châu…”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com