Tuyệt Lộ Hoa

Chương 13



Mười năm trước khi ta tế trận, công tử nhà họ Lăng không có mặt ở Thái Hạo Tông.

 

Cảnh tượng huy hoàng ấy, hắn không được chứng kiến.

 

Giờ chính mắt thấy, ta nhìn thấu ánh mắt hắn đầy sùng bái đối với sự hy sinh vì đại nghĩa.

 

Ta hỏi hệ thống:

 

【Tên hắn là Lăng gì ấy nhỉ?】

 

【Ta cũng quên rồi, tên lắm thế ai nhớ cho nổi… ngươi đang trên đường đi chết, hỏi làm gì?】

 

Hồi Linh Trận ánh sáng đại thịnh.

 

Ta không chút lưu luyến, chuẩn bị nhảy vào trận nhãn.

 

Lúc này, Lâm Vãn Nhi vội vàng lao tới, bị trận pháp ngăn lại ngoài rìa, nước mắt giàn giụa:

 

“Sư tỷ! Tu vi của tỷ chỉ còn Trúc Cơ… vào trận… chắc chắn sẽ chết!”

 

“Ta không muốn tỷ chết…”

19

 

Tiểu thế thân khóc lóc như hoa lê đẫm mưa, trông vô cùng đáng thương.

 

“Sư tỷ… tỷ không hận muội sao?

 

“Rõ ràng tỷ nên hận muội… là muội thay thế vị trí của tỷ… là muội cướp đi tất cả những gì vốn thuộc về tỷ…”

 

Ta khẽ lắc đầu.

 

Cách lớp trận pháp mờ ảo và phù văn đang chảy, giọng ta vang lên bình tĩnh mà kiên định:

 

“Lâm Vãn Nhi, khi bạch nguyệt quang và thế thân cùng tồn tại, vậy thì cả hai ta đều không có lỗi.

 

“Lỗi là ở bọn họ – những kẻ cầm quyền, đã đẩy chúng ta vào vòng vây trong chốn hậu cung chật hẹp.

 

“Lỗi là ở những kẻ cao cao tại thượng kia, nhìn hai nữ tử bị dồn đến bước đường cùng, cắn xé lẫn nhau vì một khúc xương mà họ cố tình vứt xuống.

 

“Họ coi đó là một màn kịch đặc sắc, còn ta thì không có hứng diễn cho họ xem.”

 

Từ khi sai lầm xuyên tới thế giới này, ta đã luôn âm thầm khâm phục Lâm Vãn Nhi.

 

Nàng xuất thân thấp hèn đến mức không nỡ nhắc đến – chỉ là một cô nương mồ côi ở thôn nghèo.

 

May mắn có được ba linh căn cấp thấp nhất, muốn bước chân vào tu đạo gần như vô vọng.

 

Vậy mà nàng mang khuôn mặt giống ta đến bảy phần, tiến vào Thái Hạo Tông, dùng mọi mưu kế lấy lòng người, đem pháp khí linh thảo nhét đầy cả một túi trữ vật.

 

Ngay cả linh căn, nàng cũng luyện đến đơn linh căn, tu vi vững bước lên Trúc Cơ viên mãn.

 

Tốc độ ấy, chẳng thua gì Tống Cẩn Dư – người xuất thân thế gia.

 

Hồi Linh Trận đã mở hoàn toàn, chờ đợi hiến tế sinh hồn.

 

Ta đến gần Lâm Vãn Nhi, ánh mắt dừng trên đôi mắt sưng đỏ nhưng vẫn thanh tú của nàng, tay xuyên qua trận pháp, nhẹ nhàng chạm vào một lọn tóc:

 

“Không phải ai sinh ra cũng được vô số tài nguyên chống lưng.

 

“Nếu dùng sự yếu đuối để sống sót, để đổi lấy tài nguyên mà trưởng thành, thì ta cho rằng đó là một con đường khôn ngoan.

 

“Khi nào muội có thể tự mình chống đỡ bầu trời này, sư tỷ hy vọng được thấy muội vung kiếm c.h.é.m tan sơn hà, không còn phải nhìn sắc mặt ai mà sống nữa.”

 

Ta phớt lờ tiếng khóc đứt ruột đứt gan của nàng ở sau lưng, phớt lờ tiếng nàng giơ kiếm c.h.é.m trận nhưng vô vọng.

 

Ta đè lại khóe miệng đang nhếch lên vì vui mừng, xác nhận lại lần cuối với hệ thống:

 

【Hệ thống, chỉ cần ta chết, nhiệm vụ sẽ hoàn thành, có thể quay lại thế giới thực?

 

【Thế giới này… vốn là thế giới nhiệm vụ, đúng không?】

 

Giọng ta kiên quyết.

 

Hệ thống như bị chấn động, lưỡng lự một lúc rồi mới mở giao diện nhiệm vụ ra trước mắt ta.

 

Thời gian nhiệm vụ trên đầu ta – từ một năm 358 ngày 15 giờ – giảm mạnh chỉ còn 1 năm 7 ngày 14 giờ.

 

【Ký chủ, tốc độ thời gian giữa thế giới nhiệm vụ và thế giới thật là 10:1.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

【Ngươi chỉ còn một nhiệm vụ tử vong cuối cùng, hoàn thành là có thể truyền tống về thế giới ban đầu. 】

 

Nói xong, ta không chút do dự nhảy vào tâm trận.

 

Kim quang phủ lấy toàn thân.

 

Vạn vật hồi sinh.

 

Còn ta… rơi vào bóng tối vô tận.

 

20

 

Hương thuốc sát trùng quen thuộc quẩn quanh chóp mũi.

 

Ta gắng sức mở đôi mắt nặng trĩu, bên tai là tiếng khóc nức nở vui mừng:

 

“Thanh Ngâm tỉnh rồi! Con gái mẹ tỉnh rồi!”

 

Ta nghiêng đầu.

 

Bên cạnh là máy theo dõi kêu từng tiếng "tít… tít…" đều đều.

 

“Mẹ… con hôn mê bao lâu rồi?”

 

“Một tháng hơn rồi con ơi! Bác sĩ còn nói có khi cả đời này con không tỉnh lại được nữa, may mà ông trời thương, con mẹ phúc lớn mệnh lớn, tỉnh nhanh thế này rồi…”

 

Ta khẽ cong khóe môi.

 

Trước khi rời khỏi tu chân giới, thời gian nhiệm vụ của ta đã trôi qua hơn 300 ngày.

 

Tức là, để hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ, ta đã sống gần trọn một năm ở thế giới đó.

 

May mà dòng thời gian không tương đồng.

 

Ở thế giới thực, chỉ mới hơn một tháng mà thôi.

 

Ta mỉm cười rạng rỡ, thì thào khe khẽ:

 

“Ba mẹ… con muốn về nhà…

 

“Con… nhớ hai người lắm… nhớ đến sắp phát điên rồi…”

 

Ngày xuất viện, bầu trời xanh đến lạ.

 

Cũng giống như lúc ta bước vào Hồi Linh Trận ở tu chân giới – hiếm có được ngày trời đẹp như vậy.

 

Ta sung sướng lăn lộn trên chiếc giường mềm mại trong phòng ngủ, bật ra tiếng gọi:

 

【Hệ thống, ngươi còn ở đó không?】

 

Rất nhanh có tiếng đáp lại:

 

【Ta còn, nhưng nhiệm vụ đã hoàn thành, ta không ở thế giới này lâu được nữa.】

 

【Thái Hạo Tông thế nào rồi? Có bị diệt môn chưa?】

 

Hệ thống kinh ngạc:

 

【Sao ngươi biết?】

 

Ta cười khẩy:

 

Dùng cái c.h.ế.t của bản thân để đổi lấy lương tâm của đám bạch nhãn lang kia? Ta chưa bao giờ làm loại chuyện hạ giá như thế.

 

【Hiến tế cần là hồn phách.

 

【Mà lúc ta chết, linh hồn đã rời thể xác quay về hiện thực rồi, Hồi Linh Trận còn có thể hoạt động sao?】

 

Dĩ nhiên là không.

 

Vậy thì lũ đệ tử Thái Hạo Tông sẽ làm gì khi ma tộc tiếp tục tràn đến?

 

Ta đã trở về được năm ngày.

 

Nghĩa là tu chân giới đã trôi qua năm mươi ngày.

 

Chắc hẳn mọi thứ đã ngã ngũ rồi.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com