Hệ thống ân cần kéo ra một màn hình phát sóng trực tiếp.
Ta nghiến răng chịu đựng ba phút quảng cáo, rồi thấy được tình cảnh sau khi “ta chết”.
Hồi Linh Trận phát hiện tế lễ thất bại – không có sinh hồn – lập tức chấn động mạnh.
Công tử nhà họ Lăng chưa kịp thoát khỏi bi thương, liền hoảng loạn kêu lên:
“Tại sao lại thế? Thanh Ngâm tế trận sao lại thất bại?”
Thẩm Uyên không nói một lời.
Hắn ôm lấy bản mệnh kiếm của ta, ngã gục xuống đất.
Chủ nhân đã chết, kiếm cũng nát vụn, không thể ghép lại nữa.
Tống Cẩn Dư gào khóc tuyệt vọng:
“Thanh Ngâm trúng độc của xà yêu, sớm đã cận kề cái chết. Dù nàng có lòng tế lễ… Hồi Linh Trận cũng không thể vận hành…”
Ma tộc lại tràn tới, tế lễ là điều không thể thiếu.
Cuối cùng, tiểu thế thân Lâm Vãn Nhi bị đẩy ra làm vật hiến tế.
Đáng tiếc, lúc nàng bị quăng vào trận, phù văn trong trận lại càng chói sáng.
Rồi hung hăng đánh nàng bay xa hàng chục trượng.
Hồi Linh Trận không chấp nhận Lâm Vãn Nhi làm tế phẩm.
Ta bật cười lạnh.
Hệ thống ngơ ngác:
【Kỳ lạ thật, hiến tế mà còn kén chọn sao?】
Dĩ nhiên là có.
Thanh kiếm của Lâm Vãn Nhi dính đầy m.á.u của ta.
Khi ta c.ắ.t c.ổ tay bằng thanh kiếm ấy để kích hoạt Hồi Linh Trận, trận pháp nhận định người hiến tế là “ta”.
Mà ta không còn hồn phách – trận pháp đương nhiên từ chối.
Ta thấy vẻ mặt đầy thù hận của tiểu thế thân luôn giả vờ yếu đuối.
Không còn bóng dáng của đóa bạch liên ngày nào.
Cuối cùng, một tiểu sư đệ quen mặt bị lôi ra tế trận.
Lúc sắp c.h.ế.t còn kêu lên:
“Diệp sư tỷ vẫn chưa nhớ được tên ta mà…”
【Có phải tên tiểu tử hò hét đòi kéo ta ra tế ở Tru Hồn Trận hôm trước không?】
【Đúng rồi! Còn là người cho ngươi thuê linh hạc ấy, tên cậu ta là—】
【Dừng!】
Ta lạnh giọng cắt ngang.
【Kẻ như hắn, không xứng có tên trong trí nhớ của ta.】
21
Cuối cùng thì tế lễ vẫn muộn một bước, Hồi Linh Trận tan vào trời đất.
Ma vật như bầy sói đói nhào lên đệ tử tu chân, ta nhìn thấy Thẩm Uyên bị ma khí ăn mòn, linh căn hoàn toàn bị hủy, tu vi rớt một mạch xuống Trúc Cơ sơ kỳ mới dừng lại được.
Ở tu chân giới nơi Trúc Cơ như chó, Kim Đan đầy đất, hắn đã không còn đủ tư cách làm phong chủ.
Còn vị hôn phu cũ của ta – công tử họ Lăng, kiếm Lăng Sương bị ăn mòn đến mức tan rã, bản thân cũng bị ma vật móc mất kim đan, trở thành một phế nhân không thể cầm kiếm nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi bị ném văng ra ngoài, hắn rơi trúng một thi thể.
Tống Cẩn Dư – c.h.ế.t không nhắm mắt.
Trước lúc trút hơi thở cuối cùng, đồng tử hắn tán loạn, giọng nói yếu ớt thì thào:
“Thanh Ngâm… đây là kết cục… của sự đố kỵ năm xưa sao?
“Thanh Ngâm… ta đến… tìm nàng rồi…”
Ta nhét một quả nho mọng nước vào miệng.
Cái c.h.ế.t của hắn là kết thúc.
Còn cái c.h.ế.t của ta là tái sinh.
Suốt đời này, ta sẽ không bao giờ gặp lại bọn họ nữa.
Hệ thống ân cần tua thời gian thêm một tháng nữa.
Thái Hạo Tông nguyên khí đại thương, đang trong thời kỳ nghỉ ngơi dưỡng sức.
Thẩm Uyên đã không còn là phong chủ.
Tu chân giới tôn sùng sức mạnh, hắn chỉ còn là một trưởng lão hữu danh vô thực, ngày ngày ru rú ở hậu sơn đỉnh Vân Lộng, sống trong căn phòng cũ từng là nơi ta ở, ngẩn người nhìn thanh kiếm đã vỡ nát.
Kiếm bị gãy, vết rạn chi chít, biểu thị chủ nhân đã chết.
Thanh sắt phế liệu ấy chẳng còn giá trị gì, nhưng Thẩm Uyên vẫn coi như báu vật, thường xuyên tự nói chuyện với nó:
“Thanh Ngâm, thì ra mười tám năm trước, ngươi đã thầm yêu ta.
“Chỉ tiếc… ta biết thì đã quá muộn rồi.
“Ngươi từng là đệ tử khiến ta kiêu ngạo nhất… là ta bị u mê nhất thời, thấy ngươi sau khi tỉnh lại thiên phú không còn, liền nảy sinh chán ghét…
“Giờ đây, ta cũng rơi vào kết cục như thế này…”
Giọt lệ rơi xuống, rơi trên kiếm gãy.
Đây mới là kết cục mà bọn họ xứng đáng.
Không phải là ta c.h.ế.t để tế trận, ban cho họ đường sống.
Kết cục của nguyên chủ đã nói rõ – bọn họ không xứng.
【Ký chủ, ngài đã ở tu chân giới tròn một năm. Có muốn khôi phục lại ký ức không?】
【Không cần. Với ta, chỉ cần nhớ bảy ngày từ lúc bị truyền nhầm đến Tru Hồn Trận là đủ rồi.
【Bọn họ với ta… chỉ là khách qua đường tầm thường trong cuộc đời. Không cần thiết phải nhớ.】
Ta duỗi người, vừa đứng dậy thì hệ thống thần thần bí bí nói:
【Tiểu sư muội của ngài – Lâm Vãn Nhi – gửi cho ngài một món quà.】
【Ở tu chân giới… nàng ta còn có gì để gửi ta?】
Đinh đông!
Ta nhìn chằm chằm điện thoại, suýt nữa quỳ sụp xuống.
Alipay báo về 5 triệu.
Dãy số 0 dài ngoằng nằm gọn trong tài khoản, khiến kẻ đã nghèo suốt 23 năm như ta lập tức trở nên phú quý.
Hệ thống tự hào kéo ra màn hình lớn, trong lúc ta đập đầu vào tường vì ba phút quảng cáo, hình ảnh hiện ra như sau:
Lâm Vãn Nhi cầm pháp bảo Thánh Vật – Đăng Chiêu Hồn – nhiều lần cố gắng triệu hồn ta.
Nhưng ta vốn không phải người tu chân giới, làm gì có hồn phách ở đó?