Ánh tà dương cuối ngày phủ xuống, ánh chiều đỏ rực nhuộm lên Tru Hồn Trận quỷ dị một tầng sắc đỏ huyễn hoặc, ta ngơ ngác ngắm nhìn những phù chú m.á.u tươi lưu động khắp bốn phía, thì bên tai lại vang lên một tiếng sấm sét:
“Diệp Thanh Ngâm, hôm qua ngươi có hạ độc Vãn nhi, phá hủy Kim Đan của nàng hay không?”
Ta nghiêng đầu suy nghĩ một lúc.
Độc?
Thạch tín? Thủy ngân? Hàn tín? Bột trắng?
Toàn thân ta nổi da gà.
Hàng loạt bức chân dung không mặt của các chiến sĩ phòng chống ma túy lần lượt hiện lên như đèn kéo quân trước mắt ta, bản năng chống độc đã khắc sâu vào m.á.u thịt khiến ta dõng dạc lên tiếng:
“Ta chưa từng hạ độc.”
“Ngươi có thể nói ta trộm, nói ta chửi, nhưng dính dáng đến độc dược – ta tuyệt đối không bao giờ nhúng tay!”
4
“Diệp sư tỷ nói không phải nàng hạ độc.”
“Vậy lẽ nào thật sự không phải nàng sao?”
“Chẳng lẽ Thổ Chân Đan có vấn đề gì?”
Thấy có người bắt đầu nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ, Lâm Vãn Nhi lập tức hoảng loạn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ, nàng ôm lấy đan điền đau đớn, quỳ sụp xuống, khóc lóc thảm thiết:
“Sư tôn, đúng là tối qua Diệp sư tỷ đã bỏ Hóa Nguyên Đan vào bữa tối của con.”
“Vãn Nhi thề với trời, con tuyệt đối không nói dối!”
Nàng khóc như mưa rơi hoa lê, yếu đuối đáng thương, đến cả đầu óc tê liệt của ta cũng phải thừa nhận: mỹ nhân nhỏ này quả thật khóc rất đẹp.
Và ánh mắt chứa tia oán hận vô cùng kín đáo khi liếc sang ta.
Hiếm lắm Thẩm Uyên mới không đỡ đệ tử yêu quý dậy, mà chỉ cau chặt mày, lớn tiếng quát ta:
“Diệp Thanh Ngâm, trước và sau bữa tối hôm qua, ngươi đã làm gì? Thành thật khai báo cho bản tôn!”
Ta cố gắng xoay chuyển bộ não đang gần đông cứng của mình.
Hôm qua là cuối tuần.
Nhưng vì công ty đã ba tháng không phát lương, ta lại phải đi làm thêm rửa bát ở một nhà hàng Tây.
Cắm đầu cày cuốc mười hai tiếng mới được tan ca, đang mệt rã rời thì bị một chiếc xe vượt đèn đỏ tông bay, trời đất trước mắt méo mó như tranh sơn dầu.
Ký ức dừng lại tại đó.
Ta mở miệng máy móc:
“Hôm qua rửa bát cả ngày, hết cách rồi, vì ba tháng chưa được lãnh lương…”
Dường như có gì đó đ.â.m vào đầu khiến lời ta thay đổi chút ít, tiếp tục:
“Ba tháng chưa được lĩnh tu bổng, bữa tối ta ăn rau trộn xà lách, đó là món ngon ta đã lâu không được nếm.”
Hoàng hôn đã khuất hẳn sau chân trời, màn đêm bắt đầu phủ xuống.
Máu trong người ta gần như đã cạn khô, thân thể yếu ớt vẫn bị giam giữa Tru Hồn Trận, áo và tóc bay phần phật trong cương phong.
Người luôn đạo mạo như Thẩm Uyên chợt mất phong độ.
Vẻ khinh miệt và chán ghét trên mặt hắn đột nhiên biến mất, nhìn ta đầy khó tin, mắt đỏ hoe, môi run rẩy mãi mới gượng thốt nên lời:
“Chấp sự đường cắt của ngươi ba tháng tu bổng thì thôi đi, mà ngươi ở tông môn, thường ngày ăn… rau trộn cát?”
“Ngươi… ngươi còn cảm thấy ngon ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cơ thể đau nhức khiến tai ta ù đi, chỉ khẽ gật đầu, xác nhận đúng là ngon thật.
Đầu bếp nhà hàng Tây đó làm món đó rất có tâm, còn thêm không ít thịt bò nướng cho ta.
Ta ăn liền ba đĩa to.
Hiệu lực của Thổ Chân Đan dần biến mất, ý thức ta bắt đầu hồi phục.
Trong cơn mơ hồ, ta như nhớ lại chuyện mà mình vẫn luôn đau đáu trong lòng.
Ta muốn về nhà.
Không ai quy định người xuyên không bắt buộc phải ở lại thế giới này.
Như vậy khác gì bị buôn bán đâu?
Cuộc sống của ta, nên do chính ta quyết định.
Thế giới ban đầu của ta, vẫn còn cha mẹ đang mong ngóng ta tỉnh lại.
Cơ thể ta vẫn nằm đó, trên giường bệnh, sống nhờ máy thở. Mỗi ngày viện phí đều là gánh nặng không nhỏ, đủ để đè sụp đôi vai của cha mẹ đang đau khổ.
Ta ở tu chân giới thêm một ngày, cha mẹ ta lại phải ăn thêm một bữa cơm chan nước mắt.
Sự sống của ta ở đây, đối với cha mẹ, chính là một dạng c.h.ế.t khác.
Ý niệm muốn về nhà vừa xuất hiện, m.á.u trong người liền sôi trào mãnh liệt.
Ta cố nuốt ngược m.á.u đang dâng lên cổ họng, khi đầu óc hoàn toàn tỉnh táo lại, ta lại nôn nóng hỏi:
“Đã thẩm vấn xong chưa? Có thể khởi động Tru Hồn Trận rồi chứ?”
5
Thế nhưng Tru Hồn Trận vẫn không được mở ra như mong muốn.
Thẩm Uyên người từng quyết bắt tội ta cho bằng được, sau khi thẩm vấn xong lại đột ngột mềm lòng, chỉ sai người nhốt ta vào địa lao.
Không hề nhắc đến chuyện xử tử.
Địa lao u ám, ánh sáng lờ mờ, ta dựa vào bức tường lạnh lẽo, buồn chán gặm cổ tay mình.
Cố thử cắn cho đứt mạch máu, nhưng sau bao công sức vẫn chẳng để lại lấy một vết răng.
Ba ngày bị giam ở đây, ta đã thử hết mọi cách tự sát.
Đập đầu vào tường thì có linh lực hộ thân, không sứt mẻ gì.
Tháo đai lưng treo cổ, ai ngờ tu vi Trúc Cơ lại giúp ta đu đưa như đu xích đu.
Muốn tự hủy kinh mạch, thì lại phát hiện linh mạch đã bị phong ấn, chẳng điều động được tí linh khí nào.
Mạng của ta, còn cứng hơn cả bánh mì đen của Nga.
Cắn mỏi cả cổ tay, ta liếc nhìn vết m.á.u khắp người dưới ánh nến leo lét, thử hỏi hệ thống:
【Thống tử, với mức độ thương tích hiện tại, ta còn sống được bao lâu?】
【Ba…】
【Ba canh giờ?】
Tiếng gào lên đáp lại:
【Là ba trăm năm! Dù nguyên thân bị tổn hại sau khi hiến tế, nhưng vẫn là tu sĩ, thân thể đồng cốt thép da, muốn sống hết tuổi thọ cũng phải ba trăm năm!】
Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân chạy dọc sống lưng lên đầu, khiến ta lạnh đến run rẩy toàn thân.
Ba trăm năm!
Đợi đến khi ta già c.h.ế.t mà đi làm nhiệm vụ, e là mấy nhân vật chính kia cũng mục xương trong quan tài hết rồi.
Ta còn về được thế giới cũ bằng cách nào?