Đúng lúc ta lại lăm le muốn đập đầu, cửa sắt đen nặng nề của địa lao mở ra.
Một tiểu đệ tử không rõ mặt mũi bước vào, giọng điệu đắc ý, nhìn ta chật vật rồi hếch cằm:
“Hừ, Diệp sư tỷ, đừng tưởng ngươi giở trò thoát được Tru Hồn Trận thì tông môn sẽ nhìn ngươi bằng con mắt khác.”
“Mười năm nay, ai trong tông môn mà chẳng biết sư muội Vãn Nhi hiền lành, còn ngươi lại lòng dạ hẹp hòi, ghen tị đến phát điên, không dung nổi nàng.”
“Hôm nay, nhà họ Lăng – nơi đã đính hôn với ngươi từ lâu – đến Thái Hạo Tông. Trưởng lão Giới Luật Đường bảo ta tới đưa ngươi đi.”
“Sợ là… ngươi sắp bị từ hôn rồi.”
Dù không nhớ mặt hắn, nhưng giọng nói thì ta nhớ rõ.
Chính là hắn, hôm ta bị trói trên Tru Hồn Trận, đã mạnh mẽ hô hào xử tử ta đầu tiên.
Hắn là người đầu tiên ở thế giới này lo lắng cho ta, là hơi ấm duy nhất ta cảm nhận được từ lúc xuyên qua.
Ta cảm kích liếc hắn một cái, rồi tò mò hỏi:
“Nhà họ Lăng đến từ hôn sao?”
“Sư tỷ, ta khuyên ngươi chấp nhận sự thật, đừng ôm mộng hão nữa. Công tử Lăng gia là Nguyên Anh tu sĩ danh chấn thiên hạ, một kiếm Lăng Sương có thể c.h.é.m nát Cửu Châu. Trong tim chàng, chỉ có mỗi sư muội Vãn Nhi.”
“Ngươi có vùng vẫy cách mấy, cũng chẳng lọt nổi vào mắt chàng đâu.”
Ta chợt bừng tỉnh và xâu chuỗi thêm một đoạn cốt truyện.
Nguyên chủ từng vì cứu tông môn mà ngủ mê nhiều năm, trong lúc đó vị hôn phu lại đem lòng yêu tiểu thế thân của nàng, hai người dâm loạn không danh không phận còn chưa đủ, lại còn muốn đến từ hôn nhục nhã nguyên chủ.
Nhưng ta không phải nguyên chủ, đối với vị hôn phu chưa từng gặp mặt này, ta chẳng có chút cảm xúc nào.
Dù vậy, lời của tiểu sư đệ khiến ta chợt nghĩ đến điều quan trọng.
Nếu hôn phu là Nguyên Anh tu sĩ, g.i.ế.c ta – một kẻ Trúc Cơ – chẳng phải dễ như trở bàn tay?
Ta không vào được lòng hắn cũng chẳng sao.
Chỉ cần thanh kiếm Lăng Sương kia có thể xuyên qua tim ta là được.
Nghĩ đến chuyện có thể rời khỏi thế giới này sớm, ta kích động nắm lấy tay tiểu sư đệ, đem hết tinh thần nịnh nọt thời còn làm công sở ra cảm tạ:
“Ngày đó tại Tru Hồn Trận, chính sư đệ là người vì ta mà dũng cảm đứng ra, ta sớm đã biết, trong toàn bộ Thái Hạo Tông, chỉ có sư đệ đối xử với ta tốt nhất.”
“Sư tỷ kiếp sau nhất định sẽ làm trâu làm ngựa, kết cỏ ngậm vành để báo đáp ân đức của ông… à không, sư đệ!”
6
Điện Giới Luật uy nghi sừng sững trên đỉnh núi, ẩn hiện giữa những tán cây rậm rạp xanh ngắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta thở hồng hộc leo hết cả ngàn bậc thang đá, hoa mắt chóng mặt suýt ngã lăn quay.
Ngược lại, tiểu sư đệ bên cạnh thì sắc mặt phức tạp, thấy ta loạng choạng suýt ngã, liền nhanh tay đỡ một phen.
Ta thuận miệng khen lấy lòng:
“Sư đệ đúng là người vừa tuấn tú vừa tốt bụng, không biết là đệ tử của phong nào? Sau này sư tỷ nhất định sẽ—”
Giọng nói nghiến răng nghiến lợi vang lên:
“Diệp Thanh Ngâm, ta là tiểu sư đệ cùng môn với ngươi! Ngươi giả vờ không nhận ra ta thật sao?”
Ta co cổ lại.
Mặt đầy áy náy, bịa ngay một câu:
“Thật ngại quá, cương khí của Tru Hồn Trận hôm đó quá mạnh, khiến ta mất đi một phần ký ức không quan trọng… mà sư đệ ngươi, vừa khéo lại nằm trong phần đó.”
Bỏ mặc tiểu sư đệ đang đứng ngơ ngác phía sau, ta cắm đầu lao vào Giới Luật Đường.
Người phía sau dường như muốn gọi ta lại, nhưng cuối cùng không nói nên lời, chỉ đứng ngẩn ra tại chỗ rất lâu, rồi mới chậm rãi quay đầu, lê bước xuống núi.
Sư đệ nói không sai, ta thật sự không nhận ra hắn, đến tên hắn là gì ta còn chưa biết.
Ta không có ký ức của nguyên chủ đã đành, mà truyện này ta còn chưa từng đọc.
Mọi hiểu biết về từng người, toàn nhặt nhạnh từ mấy lời họ vô tình thốt ra mà chắp vá lại.
Mà đám tu sĩ này lại chẳng ưa nói nhiều, đến giờ ta vẫn chưa ráp nổi hết quá khứ của nguyên chủ.
Trên đài cao Giới Luật Đường đã ngồi sẵn mấy vị trưởng bối, đảo mắt một vòng, ta chỉ nhận ra Thẩm Uyên và Lâm Vãn Nhi.
Còn có một kiếm tu đang đứng bên cạnh tiểu thế thân kia.
Kẻ đó ngũ quan lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, chỉ khi nhìn về phía Lâm Vãn Nhi mới nở ra một tia cười như băng tan.
Ánh mắt ta đảo qua thanh kiếm trong tay hắn.
Dù cách rất xa, ta vẫn cảm nhận được kiếm khí sắc bén ngút trời, cùng từng dòng linh lực quấn quanh như rắn độc đang trườn bò.
Nếu thanh kiếm này có thể xuyên tim ta, vậy ta nhất định có thể thoát khỏi giới tu chân, đến được thế giới nhiệm vụ.
Ngay khi trông thấy ta, nét ôn hòa trên mặt Lăng Hạc Chi lập tức biến mất không dấu vết, lạnh như băng nói với chư vị trưởng lão:
“Hôm nay tại hạ đến Thái Hạo Tông, là để hủy bỏ hôn ước với Diệp Thanh Ngâm đã định từ mười lăm năm trước. Một người lòng dạ hẹp hòi như vậy, thật không xứng để nên duyên vợ chồng.”
“Hơn nữa,” hắn quay đầu nhìn Lâm Vãn Nhi với ánh mắt đầy tình ý, “ta và Vãn Nhi sớm đã có tình cảm, mong chư vị tiền bối tác thành.”
Dứt lời, hắn cúi đầu, hướng về phía đài cao thi lễ.